Tần Lãng mặt đầy chán nản đeo cặp sách trên lưng, vừa ra khỏi cửa được vài bước liền bị người gọi lại, ngẩng đầu vừa thấy Hạ Hiểu Lêđang đi tới.
“Chúng ta cùng đi học nhé!”
Hạ Hiểu Lê bước tới trước mặt cậu, trong tay cầm một ly trà sữa đưa cho Tần Lãng, “Đây là tớ mới mua, vẫn còn nóng.”
Tần Lãng căn bản không biết làm thế nào đểở cùng với Hạ Hiểu Lê, nhớ tới
ngày hôm qua chính mình là người đã nói ra lời đồng ý, nhất thời một
trận ảo não. Cảm giác của cậu đã không hề giống như trước đây nữa, bây
giờ chỉ cảm thấy thực khó xử. Lúc trước cậu vì nghĩ Hạ Hiểu Lêđáng yêu,
cho nên mới thích khi dễ cô ta, mỗi lần thấy bộ dạng tức giận của cô
nàng là liền vui vẻ cùng cực, thế là cậu càng nghĩ ra nhiều biện pháp
khác để thu hút sự chúý của cô.
Nhưng cho đến khi có thể chân
chính quen nhau, cậu đã không còn loại cảm xúc rung động như lúc ban đầu đó, Hạ Hiểu Lê trong cảm nhận của Tần Lãng vẫn rất đáng yêu, chỉ là rất đáng yêu mà thôi.
“Không thích sao? Tớ nhớ rõ là cậu thường
xuyên uống loại này mà!” Hạ Hiểu Lê nghiêng nghiêng đầu, cười rộ lên lộ
ra chiếc răng khểnh.
Tần Lãng lắc đầu: “Tớ thích uống lạnh hơn.”
“À......” Hạ Hiểu Lê có chút mất mát nhìn ly trà sữa trong tay, sau đó cắn lấy ống hút uống hết ly trà sữa.
Hai người cùng đi song song trên đường nhưng lại chưa hề nói gì với nhau,
tâm trí Tần Lãng vẫn đang suy tư về những chuyện đã xảy ra vào buổi tối
hôm đó.
Đợi cho tới khi cả hai đến cổng trường thì Hạ Hiểu Lê ngừng lại, “Tần Lãng.”
“Ân?” Tần Lãng ngẩng đầu nhìn cô, Hạ Hiểu Lê kiễng chân, nhanh như chớp hôn lên mặt Tần Lãng một cái rồi bỏ chạy.
Tần Lãng chỉ ngây ngốc sờ sờ mặt nhìn theo bóng dáng Hạ Hiểu Lê rời đi.
Lúc đi vào phòng học thấy chỉ có mình tên Phó Tư Bác đang nằm dài trên bàn, Tần Lãng do dự một hồi, vẫn làđi qua, ra vẻ trấn định nói: “Phó Tư
Bác.”
Phó Tư Bác ngẩng đầu nhìn Tần Lãng liếc mắt một cái, má
trái thế nhưng có chút sưng đỏ, y hữu khí vô lực kêu lên một tiếng yếu
ớt rồi lại nằm bẹp ra bàn.
Tần Lãng nhìn lướt qua chỗ ngồi bên cạnh, không thấy Tào Đông Đông đâu cả.”Ngày hôm qua......”
“Ân?”
“Cậu cùng Tào Đông Đông......”
“Nói chuyện đừng có dông dài được không, tôi hỏi này Tần Lãng, cậu có hay
không khinh thường người anh em này? Cảm thấy tôi rất ghê tởm?” Phó Tư
Bác đột nhiên ngồi dậy, một bàn tay xoa mặt, trừng Tần Lãng.
Tần Lãng ngẩn ra, lập tức một cước đạp tới, “Tiểu gia chính là vừa nhìn thấy cậu là liền khó chịu đấy, rồi sao hả?”
Hai tên ngốc giống như mọi ngày lại cãi nhau ầm ĩ trong lớp, chỉ tới lúc
Tần Lãng hỏi Phó Tư Bác về cái vụ hôn môi Tào Đông Đông thì cả hai mới
có thể trở lại bình thường được một tẹo: “Chính là như vậy đó.”
Chính là như vậy đó là như thế nào? Mà Tần Lãng cũng không muốn hỏi nhiều,
Phó Tư Bác nói buổi tối hôm đó, sau khi về nhà y và cái tên Tào Đông
Đông kia đãđánh nhau một trận, kế tiếp Tào Đông Đông lại từ chối thẳng
thừng Phó Tư Bác một lần nữa.
Tần Lãng khó hiểu hỏi Phó Tư Bác: “Cậu không phải rất ghét hắn ta sao?”
Đương nhiên, cậu cũng sẽ không ngu màđem cái nghi vấn thực sự trong lòng mình nói ra, nhưng mà cậu thực sự rất muốn biết, Phó Tư Bác có thật là thích cái tên Tào Đông Đông thô kệch kia không? Không phải y vốn rất mê gái
đấy sao?
“Tớ chính là cực kì ghét hắn. Thêm nữa, con mắt nào của
cậu thấy tớ thích hắn hả? Tớ nhìn thấy hắn là khó chịu muốn chết. Chậc,
dù sao chuyện này một hai câu sẽ không thể nào giải thích rõ ràng với
cậu được.”
Phó Tư Bác không kiên nhẫn phất phất tay, Tần Lãng
lại sực nhớ tới lá thư tình mà Hạ Hiểu Lêđưa cho cậu xem, liền muốn chất vấn Phó Tư Bác, Phó Tư Bác không thèm lên tiếng trả lời. Không đợi Tần
Lãng nói lại lần hai y đã bỏđi chổ khác.
Chuyện của Phó Tư Bác
cùng Tào Đông Đông đại khái chính là như vậy. Tần Lãng ngoài cảm giác
quái quái không được tự nhiên thì ngoài ra cũng chẳng khác bình thường
là mấy. Tào Đông Đông thẳng đến buổi chiều cũng không đến lớp, Phó Tư
Bác ở mặt ngoài thoạt nhìn không có gì, vẫn như trước cười đùa vui vẻ,
cùng mấy nam sinh đi chơi bóng, mặt khác còn ra sức tán tỉnh các bạn nữ
sinh xinh đẹp đáng yêu.
Tần Lãng đem chuyện về Hà Hiểu Lê kể rõ
ràng cho Phó Tư Bác nghe, y đắc ý nói: “Vậy thì quá tốt rồi, đây cũng là nhớ huynh đệ tôi ra tay giúp đỡ cho cậu đó, cậu không phải đã sớm thích cô ta từ trước sao, bây giờ người ta chủđộng theo đuổi, cậu lại tỏ vẻ
không vui là sao? Còn nữa, cậu đã nói làđãđồng ý làm bạn trai của người
ta rồi, dù sao cậu cũng không thiệt thòi gì, cứ thử xem đã.”
Nhìn nhìn cái tên Phó thiếu gia nói chuyện một hồi, lại nhìn nhìn cái vẻ mặt đầy du côn của cái tên Phó thiếu gia đó, Tần Lãng như có chút đăm chiêu gật gật đầu, kỳ thật lời này cũng không phải không cóđạo lý.
“Thế...... thế nếu hai người quen nhau thì làm thế nào đểơ chung?” Tần Lãng hỏi.
“Cậu hỏi đúng chuyên gia rồi đóa. Để tui chỉ bảo cho cậu, là thế
này…..$#$!%$&**&^&^! …..” Phó Tư Bác ôm vai Tần Lãng, khoa
tay múa chân blah blah đem mười mấy năm kinh nghiệm sương máu của mình
truyền thụ cho đệ tử Tần Lãng.
Đợi cho đến khi Phó Tư Bác nói
xong, Tần Lãng cứ cảm giác có chút gìđó không thích hợp cho lắm, suy
nghĩ một hồi lâu cậu mới bừng tỉnh đại ngộ, hùng hổđứng lên một cước đá
văng Phó Tư Bác, “Cậu cmn dám chỉ bừa tôi cái phương thức quỷ quái
gìđây!?”
Tới lúc tan học, không đợi Hạ Hiểu Lê tìm đến cậu trước, Tần Lãng để phòng ngừa Phó Tư Bác đến quấy rối trước hết bỏ rơi y, chạy đến trước cửa lớp Hạ Hiểu Lêđứng chờ.
Sau khi giáo viên đứng lớp tuyên bố tan học, Tần Lãng liền đi vào, Hạ Hiểu Lêđang cất dụng cụ học
tập vào cặp, thấy Tần Lãng đến liền cười tươi rói, “Hôm nay, tớ phải ở
lại quét dọn phòng học, nên sẽ về rất muộn, hay là cậu cứ về trước đi!?”
“Tớ chờ cậu.” Tần Lãng lắc đầu, đứng ở cửa tiếp tục chờ, Hạ Hiểu Lê cười
cười, đi tìm cây lau nhà, cùng một bạn nữ khác bắt đầu quét dọn.
Tần Lãng đứng ở bên ngoài có chút không kiên nhẫn, hai tay nâng cằm nhìn
một đám người đang chơi bóng ở dưới sân thể dục. Nhìn một hồi lại cảm
giác thực nhàm chán, Tần Lãng quay đầu quan sát Hạ Hiểu Lê. Hạ Hiểu Lê
một bên quét tước một bên thì nói chuyện vui vẻ với cô bạn của mình,
không biết nói tới cái gì, hai người đồng thời ngưng lại động tác quay
qua nhìn cậu.
Sau đó Hạ Hiểu Lê cúi đầu không nói gì nữa, cô bạn học kia lại nhìn chằm chằm Tần Lãng một hồi lâu rồi lắc lắc đầu.
Cho đến khi quét dọn xong lớp học, trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Hạ Hiểu Lê lấy ra khăn tay lau mồ hôi, đẹo cặp sách ra khỏi lớp, “Đi thôi.”
“Vừa rồi cậu cùng với cô bạn kia nói gì vậy?” Tần Lãng thấy cô gái đó lúc ra về còn không quên ngoái đầu nhìn bộ dáng của cậu một lần, cảm giác có
chút kỳ quái.
Hạ Hiểu Lê liền bật cười, “Bạn ấy hỏi cậu là gì của tớ.”“Thế cậu trả lời thế nào?”
“Tớ nói cậu là bạn trai của tớ chứ sao!”
“Nga.”
“Bạn ấy còn hỏi cậu vì sao không giúp tớ quét dọn. Tớ mới nói chúng ta mới
hẹn hò từ ngày hôm qua thôi.” Nói xong Hạ Hiểu Lê ngẩng đầu nhìn Tần
Lãng, Tần Lãng tựa hồ không cóđể chuyện vừa nãy ở trong lòng, chỉ là gật gật đầu, sau đó bảo: “Khát muốn chết, tớđi mua nước uống.”
Hạ Hiểu Lê không nói gì nữa, thản nhiên nở nụ cười, đi theo sau Tần Lãng.
Nhanh chóng đưa Hạ Hiểu Lê vềđến nhà, côđối với cậu vẫy vẫy tay tạm biệt,
“Ngày mai cậu đến tìm tớ nhé, chúng ta cùng đến trường.”
Tần Lãng vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới những gì Phó Tư Bác nói, cho dù bạn
gái đưa ra bất cứ yêu cầu gì cậu đều phải đáp ứng hết, nên lại gật đầu
đồng ý: “Được.”
Hạ Hiểu Lê vui vẻđầy mặt, nhảy chân sáo vào nhà.
Tần Lãng lại lếch cái thân tàn của mình đi về, một mình đi bộ trên đường
thực mệt chết đi được, cảm thấy không quen chút nào, khó khăn kéo tấm
thân nặng nề về tới cửa nhà, gặp ông nội đang gọi điện thoại, “Ân, vậy
con ở chổđó phải biết tự chăm sóc mình đấy.”
Thấy Tần Lãng đã về tới, lão gia tử liền nói: “Chờ một chút, tiểu Lãng về rồi, con muốn nói chuyện với nó chút không?”
Nghe tên mình được kêu lên, Tần Lãng đoán nhất định là ba ba gọi về, cậu bất giác đẩy nhanh tốc độ, đem túi sách ném sang một bên cầm lấy điện
thoại, nhưng tới khi đặt ống nghe bên tai thì chỉ còn tiếng “tút tút
tút…” từđầu dây bên kia, điện thoại đã treo mất rồi.
Mặt cậu nhất thời đầy mây xám.
Lão gia tử thấy biểu tình không vui của cháu cưng liền hỏi: “Sao vậy?”
“Ổng dám treo điện thoại trước con!” Một ngọn lửa mạc danh bốc cháy dữ dội
trong lòng Tần Lãng, lão gia tử cười: “Gọi lại làđược chứ gì, đểông nội
bấm số lại cho con nha.”
“Con không thèm.” Tần Lãng thanh âm rầu rĩ, cậu không nói gì thêm nữa mà bỏ chạy lên lầu.
Cậu không thể hiểu rõ là mình đang tức giận ba ba hay đang tức giận bản
thân, chỉ cảm giác rất ủy khuất rất ủy khuất, về phần ủy khuất từđâu
màđến thì ngay cả chính cậu cũng không biết.
Vốn nói là vài ngày
sau sẽ trở lại, thế mà Tần Tư Thanh đã tròn hai cái cuối tuần vẫn chưa
thấy mặt, đã vậy trong thời gian qua cũng không thèm liên lạc gì với Tần Lãng, chỉ nghe gia gia nói, ba ba ở bên kia tương đối bận rộn, khả năng sẽ không thể trở lại, chờ cậu tốt nghiệp xong thì sẽ trực tiếp ra thành phốở luôn.
Tần Lãng cảm giác bị lừa gạt, đoạn thời gian đó cậu
luôn nhớ tới Tần Tư Thanh, rất muốn lập tức điện thoại đến cho hắn, muốn nghe giọng nói của hắn dù chỉ một chút, đối với hắn phát giận cáo
trạng, oán giận vài câu hôm nay như thế nào tội tệ như thế nào xui xẻo.
Mấy ngày nay không có người đưa đón đến trường làm cho Tần Lãng thực không
quen chút nào. Buổi sáng đã không còn ai niết niết mũi khiến cậu không
thởđược mà phải miễn cưỡng rời giường, buổi tối cũng không có người giám sát cậu đánh răng đi ngủ, lúc về nhà không còn được nghe thấy âm thanh
của ba ba khiến cho cậu vừa giận lại vừa cảm thấy buồn cười kia nữa.
Mọi thứ cuối cùng toàn bộứ nghẹn trong trái tim, dẫn đến cái bộ mặt sa sầm mà cậu đã phô ra suốt hai tuần qua.
Làm lão gia tử tưởng Tần Lãng ở trường học bị người ta bắt nạt, còn cốý
chạy tới trường học hỏi thăm sự tình, lại không nghe thấy có ai chọc
ghẹo gì Tần Lãng nhàông, hỏi đương sự thì lại không chịu nói, dùông hống hay dụ dỗ cậu thế nào cũng không mua được bất kì thông tin gì.
Sau đó, nghe bảo mẫu nhắc tới, nói đứa nhỏ này phỏng chừng làđang nhớ tới
ba của cậu. Lão gia tử nhớ lại mọi chuyện thấy cũng có lí, Tần Tư Thanh
từ nhỏđãở bên người cậu đột nhiên đi khỏi, nên có lẽ bảo bối nhàông đã
không thích ứng được, thêm Tần Tư Thanh nói sẽ sớm trở về lại biệt lai
vô dạng, chỉ bằng điểm ấy thôi chắc chắn đã làm cho cháu cưng của ông
khó chịu rồi.
Vì thế lão gia tử liền vụng trộm điện thoại cho Tần Tư Thanh.
Tần Tư Thanh nghe xong mọi chuyện chỉ cười, nói buổi tối sẽđiện thoại lại cho con trai giải thích rõ ràng.
Hôm nay Tần Lãng đi chơi đến rất muộn mới trở về, sau khi tan học thì cùng
bọn Phó Tư Bác chơi bóng ổ sân trường. Tào Đông Đông chỉđứng ở một bên
nhìn, nghe nói nguyên nhân ngày hôm đó không tới trường là do bị cảm,
đến hôm sau đi học bộ dạng của hắn vẫn như thường ngày, trừ bỏ lúc nhìn
thấy Tần Lãng có chút xấu hổ thì mọi cử chỉ còn lại đều bình thường đến
không thể bình thường hơn. Phó Tư Bác vẫn cứ như cũ, thích khi dễ Tào
Đông Đông, mà Tào Đông Đông ngoại trừ phản bác hai câu cho có lệ thì
không thèm quan tâm y nữa, bày ra bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng quen
thuộc.
Tần Lãng cũng rất buồn bực muốn hỏi hai người đã hòa hảo
thế nào rồi, nhưng cậu lại không muốn tự rướt lấy nhục màđi hỏi loại sự
tình này, người ta không biết còn tưởng rằng cậu đối loại chuyện đoạn tụ này cảm thấy hứng thú thì toi.
Mấy ngày này, cậu ít khi cùng Hạ
Hiểu Lê bên nhau, trừ thời điểm cùng đi đến trường hay tan lớp về chung, Tần Lãng cũng không chủđộng mời côđi chơi. Ngược lại, tên Phó Tư Bác
mấy ngày nay lại đặc biệt gần gũi với một bạn gái xinh xắn, Tần Lãng
nhất thời cũng không biết Phó Tư Bác rốt cuộc là thích Tào Đông Đông hay là vẫn thích con gái nữa.
Nhưng mà cậu dám đặt cược Tào Đông
Đông tuyệt đối trăm phần trăm chán ghét Phó Tư Bác, nhìn ánh mắt của hắn liền biết, một người bị bắt trở thành một cái bao tải trút giận làm sao có thể có thiện chí với cái tên Phó Tư Bác được chứ.
Nghĩ nghĩ
Tần Lãng đột nhiên cảm giác ngay cả bản thân mình cũng ngày càng trở nên kì cục, cậu thế nhưng đối với loại chuyện này lại không hề phản cảm.
Điều này không phải rất kỳ lạ sao?
Nhưng mà ba ba đã nói qua, không nên kỳ thị những người này...... Ba ba......
Nhắc tới Tần Tư Thanh, cơn giận trong Tần Lãng lại bùng cháy, một nửa là tức Tần Tư Thanh, một nửa là tức chính mình.
Tần Lãng tưởng rằng, nguyên nhân Tần Tư Thanh trong khoảng thời gian này
không có trở lại thăm mình là vì ngày đó cậu đã mơ bậy bạ rồi làm ra sự
tình kì quái, khiến cho ba ba chán ghét cậu. Bởi vậy cậu càng giận bản
thân hơn. Nhưng tại sao ngay cả một cúđiện thoại ba ba cũng không gọi
cho cậu, chẳng lẽ ba đã chán ghét cậu đến nổi không muốn nói chuyện luôn sao, ngay cả việc không thể quay về cũng không nói với mình một tiếng?
Điều này khiến cậu rất giận Tần Tư Thanh.
Chơi đến người đầy mồ
hôi Tần Lãng và Phó Tư Bác mới chịu về nhà. Tới trước cửa thìđụng phải
Hạ Hiểu Lê. Tần Lãng mở lời chào hỏi, rồi Hạ Hiểu Lêđưa cho cậu một bình nước, “Tần Lãng, đợi thi xong tụi mình đi chơi đi!”
Sau khi vào
nhà, Tần Lãng vọt tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ một phen, cùng gia gia
ăn xong bữa tối rồi chơi một ván cờ. Gia gia không tốn nhiều sức đã cho
cậu knock out, ông chê cậu chơi chán rồi đi ra bên ngoài tìm lão bằng
hữu của mình đánh tiếp.
Tần Lãng cũng vui vẻ thoải mái, chạy lên lầu chơi máy tính.
Không có ba ở nhà khiến cậu cảm thấy luôn trống rỗng, mọi thứ yên tĩnh đến
đáng sợ. Bình thường cậu sẽ chơi game không dừng tay thế mà nay cũng cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.
Lần này còn chưa chơi tới một tiếng, Tần Lãng đã quăng con chuột nằm vật ra giường.
Đúng lúc này điện thoại ởđầu giường vang lên, Tần Lãng nhắm mắt vươn tay sờ
soạng sờ soạng, giờ này chuẩn là tên Phó Tư Bác tìm cậu nói mấy chuyện
nhảm nhí vô nghĩa rồi.
Tần Lãng hữu khí vô lực rên rỉ nói: “A lô.”Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó vang lên tiếng nói: “Tiểu Lãng.”Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.