Thế là hai người chiến tranh lạnh vài ngày, nguyên nhân cũng vì Tần Lãng không thèm nể mặt nói một tiếng giải thích với Tần Tư Thanh.
Khi Tần Tư Thanh hỏi cậu đã biết mình làm sai cái gì chưa. Tần Lãng suy nghĩ một hồi lâu cũng không thểđưa ra được đáp án.
Tần Tư Thanh lạnh mặt nhìn cậu, Tần Lãng rốt cục mở miệng nói: “Nhiều lắm, sai thật nhiều chổ.”
Một câu này là tuyệt đối là nghẹn đi ra, nhìn bộ dáng không tình nguyện của ai kia, Tần Tư Thanh thân thủ niết cằm cậu, “Xem ra là vẫn chưa nhận ra mình sai chổ nào rồi, mấy ngày nay không được đi ra ngoài, phải ở trong nhà, đừng bày trò ma mãnh với ba, con mà dám đi ra ngoài, ba sẽ bẻ gãy
chân con.”
Tần Lãng cứng ngừơi đứng ở cửa phòng Tần Tư Thanh im
lặng thật lâu, lâu đến nổi Tần Tư Thanh uống xong một ly cà phê, nhìn
hơn mười trang sách rồi mở ra máy tính đánh đánh một vài tư liệu, sau đó lên giường ngủ vẫn còn ngay người ở chổ cũ.
Tần Lãng cũng mau
bị bức cho điên rồi, mấy ngày này Tần Tư Thanh không cho cậu tiền, cũng
không nấu cơm cho cậu ăn càng không cùng cậu nói lấy một câu. Hai cái
sau thì cũng coi như bình thường đi, nhưng không cho tiền thì hỏi cậu
làm sao sống nổi a. Tần Lãng lúc này cuối cùng cũng ý thức được tính
nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng mà cậu đã hạ mình như thếđi giải thích
màổng cũng không thèm đểýđến nữa.
Vì thế Tần Lãng quyết định cùng Tần Tư Thanh chiến tranh lạnh.
Lần phân cao thấp này đảo qua đảo lại cũng mất hơn phân nửa kì nghỉ hè, Tần Lãng cũng không đi ra ngoài, cóđôi khi Sở Chinh qua nhà tìm cậu chỉ lắc đầu, nói cũng đều không nguyện nói với hắn vài câu.
Thẳng cho
đến lúc Tần Lãng nhập học trước một ngày, Phó Tư Bác và Tào Đông Đông
cùng sang nhà họ Tần chơi, mới coi như tiêu tan lằn ranh vô hình giữa
hai người.
Ngày đó Phó Tư Bác vào cửa liền đụng ngay Tần Tư
Thanh, ra dáng ta đây cũng thanh nhã lịch sự, cậu lập tức trưng ra tươi
cười nhưđã trải qua huấn luyện, vừa khéo chào hỏi, “Thúc thúc hảo.”
Tần Tư Thanh cũng cười đáp lại, “Ân, vào đi.”
Khi nhìn đến Tào Đông Đông ở phía sau Phó Tư Bác, tươi cười kia càng sâu hơn, “Con là bạn học của Tần Lãng đúng không?”
“Dạ phải, em chào thầy ạ!” Tào Đông Đông gật mạnh đầu, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Mà Tần Lãng nãy giờđứng một bên vẫn dùng nửa con mắt liếc nhìn Tần Tư Thanh.
Hai người Phó Tư Bác cùng Tào Đông Đông làm thế nào cũng không thể vui đùa
dưới cái nhìn đăm đăm của Tần Tư Thanh, sau đó cả bọn kéo nhau vào phòng Tần Lãng, đem cửa đóng chặt ở bên trong chơi trò chơi, mà Tần Tư Thanh
cũng không đi vào lần nào.
Phó Tư Bác cùng Tào Đông Đông hiện ở ngay vùng phụ cận, qua lại cũng chỉ mất nữa giờđồng hồ.
Ba người ngay ngốc ở trong phòng nguyên buổi chiều, Tần Tư Thanh mở cửa
mang một đĩa trái cây vào, mặt khác đối Tần Lãng nói: “Con dẫn mấy bạn
ra ngoài chơi đi.”
Biệt nữu Tần Lãng muốn làm mặt lạnh ngó lơ lời Tần Tư Thanh nói, nhưng vừa nghĩđến nếu bỏ qua lần này về sao sẽ không
có cơ hội (làm hòa) nữa, cậu biết dù cương ngạnh với Tần Tư Thanh tới
đâu thì cũng chỉ có mình cậu chịu thiệt mà thôi. Vì thế Tần Lãng liền âm ự một tiếng tỏ vẻđã biết.
Vừa nghe được ra ngoài chơi cả hai
người kia liền bất chấp phóng nhanh ra khỏi cửa, Tần Lãng kể cho Phó Tư
Bác về Sở Chinh, Phó Tư Bác nghe xong cũng không để tâm cho lắm. Ngược
lại vô cùng cao hứng bá vai Tào Đông Đông mà cãi nhau.
Tần Lãng đi tới nhà Sở Chinh, gõ gõ cửa, người mở cửa cho họ lại là Sở Hải.
Nhìn thấy là Tần Lãng hắn liền hỏi: “Tìm Sở Chinh sao?”
Tuy rằng không muốn nói nhiều với người này, nhưng Tần Lãng vẫn gật đầu đáp lại, “Ân.”
“Sở Chinh không cóở nhà, đi du lịch mấy ngày nay rồi. Đợi lúc nó trở về anh sẽ nói cho em biết.”
“Hắn đi du lịch ở chổ nào?” Tần Lãng hỏi một câu. Sở Hải chớp mắt, cười cười nói, “Không biết. Vào chơi một chút không? Ca ca sẽ dẫn mấy đứa tới một chổ rất thú vị.”
“Không cần.” Tần Lãng cự tuyệt nói.
Nhưng mà cậu cũng không rành khu này cho lắm, vì bình thường đều là Sở Chinh
dắt cậu đi, Tần Lãng hiện tại cũng không biết mang bọn Phó Tư Bác đi chỗ nào chơi nữa.
Phó Tư Bác vẫn duy trì trầm mặc, nghe được lời Sở
Hải, liền nói: “Vậy thìởđây chơi cũng được, dù sao sắc trời cũng không
còn sớm, ngày mai còn phải khai giảng nữa. Tôi ở nhà nhìn ba cậu cũng
không quen cho lắm.”
“Hoan nghênh.” Sở Hải cười cười, mở rộng cửa đón chào.
Không đợi Tần Lãng trả lời, Phó Tư Bác quăng ra một câu cảm ơn liền trực tiếp vào nhà. Đẹp thật nha, còn có thể nhìn rất rõ phong cảnh bên ngoài nữa.
Nhà Sở Hải còn có một quầy bar nhỏ, trưng đủ loại rượu.
Tần Lãng dạo qua một vòng cũng không thấy hứng thúđành trở về phòng khách.
Sở Hải pha một ly Cocktail đưa tới trước mặt bọn hỏ hỏi: “Có ai muốn uống không?”
Tần Lãng không nhúc nhích, cậu tuyệt không muốn cùng người này xây đắp bất
kì quan hệ gì, đến đụng một cái mà cậu còn vô cùng chán ghét.
Chỉ có mình Phó Tư Bác thân thủ cầm lấy ly nhấp một ngụm, tán thưởng một
tiếng thật ngon rồi đưa cho Tào Đông Đông, “Uống không?”
“Chúng ta không thể uống rượu......”
“Đệch, những từở sau không cần lập lại nữa, cậu thật giống y như mẹ tôi.” Phó
Tư Bác nhéo nhéo cánh tay Tào Đông Đông, Tào Đông Đông chỉ mím môi không hề lên tiếng.
“Tiểu gia hỏa, mấy ngày nay sao không thấy em tới
tìm Sở Chinh chơi?” Sở Hải ngồi xuống kế bên Tần Lãng, như cốý lại như
vô tình dán lấy người Tần Lãng.
Tần Lãng hướng bên cạnh nhích một chút, Sở Hải cũng xê mông dịch theo.
Rốt cục lùi đến tận mép sô pha, Tần Lãng mất kiên nhẫn trừng hắn: “Anh dựa gần vào tôi quá làm gì?”
“Bởi vì muốn cùng em tâm sự một chút a.” Sở Hải cười nói.
Tần Lãng nói: “Nhưng tôi không muốn nói chuyện cùng anh.”
“Chậc, tiểu gia hỏa, tính tình xấu như vậy là không được nha.”
“Anh nói cmn ai tiểu gia hỏa hả!? Anh mới làđổ tiểu gia hỏa! Ghê tởm muốn
chết!” Tần Lãng chà chà người rồi đứng phắt dậy đối hắn quát to.
Phó Tư Bác và Tào Đông Đông ở bên góc kia nghe thấy tiếng la đều nhìn qua,
Sở Hải chỉ hiền lành cười trừ, “Được rồi, vậy anh không kêu thế nữa, làm gì lại tức giận như vậy. Người khác không biết sẽ hiểu lầm là anh bắt
nạt em đó.” Hắn thân thủđem Tần Lãng kéo lại, Tần Lãng nhanh chóng thoát khỏi sót vuốt của Sở Hải, biến mất sau cánh cửa.
Phó Tư Bác và Tào Đông Đông thấy vậy cũng đi theo, hai người cũng không biết Tần Lãng tại sao lại phát hỏa lớn như vậy.
Tần Lãng vừa vào nhà liền dùng nước rửa tay ra sức cọ xát.
Nghĩ tới chổ eo vừa nãy bị tên Sở Hải khốn kiếp kia ôm lấy, Tần Lãng lập tức cởi áo ra ném sang một bên.
Cậu luôn cảm giác tên Sở Hải này rất không bình thường, lúc ngồi trên sô
pha cứ dính chặt lấy mình, còn dùng cái tay heo của hắn sờ eo cậu nữa,
nụ cười trên mặt kia nhìn thế nào cũng thấy cực kì kinh tởm
“Tần Lãng.” Tần Tư Thanh mở cửa ra, “Hai bạn học của con đều về hết rồi, sao lại thế, không đi ra ngoài chơi sao?”
“Nga.” Tần Lãng nga một tiếng lại không nói tiếp, nhớ tới nửa người trên còn
trần truồng, cậu vội rút mấy tờ khăn giấy ra lau khô tay.
Tần Tư Thanh nhìn lướt qua cái áo trên đất, “Đang yên lành lại cởi áo ra làm gì?”
“Gặp phải mấy thứ không sạch sẽ.” Tần Lãng đi đến bên người Tần Tư Thanh,
cửa bị Tần Tư Thanh chắn hơn phân nửa, “Con muốn đi ra ngoài.”
Nhìn nửa người trên quang lỏa của Tần Lãng, nhãn tình của hắn không ngừng lóe sáng.
Buổi tối, Tần Lãng lén lén đi vào phòng Tần Tư Thanh.
Vừa nghe động tĩnh Tần Tư Thanh liền mởđèn ởđầu giường lên, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Tần Lãng chui vào trong chăn, nằm bên người Tần Tư Thanh không
động đậy. Tần Tư Thanh tắt đèn, nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ của mình.
Một lát sau Tần Lãng mới không được tự nhiên nói, “Ba giúp con lộng lộng......”
“Hử?”
Tần Lãng mím chặt môi không nói lời nào nữa, loại chuyện khó xử như vậy cậu không biết làm sao nói ra khỏi miệng.
Kể từ ngày nghe được mấy lời nói kia của Tần Tư Thanh, Tần Lãng cứ như vậy liền tinh loại chuyện kì cục này thực là có thể làm, mặc dù cảm thấy có chút là lạ, nhưng mà cậu cũng rất thoải mái nha.
Thấy biểu tình
này của Tần Lãng, Tần Tư Thanh cũng đoán được tám chín phần rồi, nhưng
hắn lại cốý giống như không biết gì: “Làm sao?”
“Không có gì.” Tần Lãng đưa lưng về phía Tần Tư Thanh, mỗi một chổ trên cơ thểđều đang tỏa nhiệt không ngừng.
Tần Tư Thanh đột nhiên khẽ cười một tiếng đem Tần Lãng ôm trụ trong lòng, hai tay tham nhập vào trong quần của cậu.
Chừng mười phút sau Tần Lãng cảm thấy mỹ mãn liền phóng thích ra, mềm nhũn
thành một khối ghé vào trên giường tính toán muốn đi ngủ.
Tần Tư Thanh đột nhiên áp đảo cậu từ phía sau, ôm chặt lấy cậu, miệng dán vào bên tai Tần Lãng thì thầm, “Buồn ngủ rồi sao?”
Tần Lãng “Ân” một tiếng, vô lực nhắm mắt lại.
Tần Tư Thanh ở phía sau hạ nửa người dưới ép lên cơ thể dưới thân, đặt vật
cứng rắn của hắn ngay trên khe mông cậu, Tần Lãng lập tức tỉnh táo trở
lại, cứng nhắc nằm sấp xuống không dám nói tiếp nữa.
Tần Tư Thanh ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Tiểu Lãng biết làm thế nào để càng thoải mái hơn không?”
“Không, không biết......” Tần Tư Thanh đem người cậu xoay lại, khiến Tần Lãng
nằm ngữa dưới thân hắn, rồi cúi đầu hôn trụ miệng của cậu.
Thẳng
đến Tần Tư Thanh đem đầu lưỡi đều vói vào, Tần Lãng mới giãy giụa phản
kháng, đem Tần Tư Thanh đẩy ra, “Ba ba! Người đang làm cái gì!?”
Hai mắt Tần Lãng trừng thật to, vừa rồi ba ba đang làm cái gì? Ba ba hôn cậu?
Cậu theo trên giường ngồi dậy, ôm quần áo chạy trối chết ra khỏi phòng.
Tần Tư Thanh quay người nằm ở trên giường nhìn cửa vẫn còn mở, khẽ cười
cười, ân, đây là lúc thích hợp để thu lưới rồi. ( mau thu lại đi a:3)
Buổi sáng Tần Tư Thanh dậy rất sớm, đem bữa sáng chuẩn bị tốt rồi mới đi vào phòng gọi Tần Lãng dậy.
Tần Lãng trợn tròn mắt nhìn Tần Tư Thanh, không biết nên nói cái gì, mà Tần Tư Thanh cũng không ở trong phòng lâu, thản nhiên ném lại một câu: “Đi
rửa mặt đánh răng, cơm nước xong rồi đến trường.”
Đối mặt với bộ
dạng Tần Tư Thanh như cái gì cũng chưa hề phát sinh, Tần Lãng nghỉđêm
qua chắc là mình lại nằm mộng rồi, nhưng tại sao lại chân thật như vậy?
Mình còn nhớ rõ cảm giác khi đầu lưỡi của ba chui vào trong miệng mình
cơ mà!?
Tần Lãng ngồi vào bàn ăn trước tiên, bắt đầu nghĩ lát nữa gặp ba thì phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ làm bộ như cái gì cũng
đều không có xảy ra? Hay là phải nổi giận với ba ba mắng to vài câu hỏi
hắn vì cái sao muốn làm như vậy với mình, giữa hai ý tưởng này cậu không biết phải chọn cái nào cho tốt. Nghĩ nghĩ thấy Tần Tư Thanh không ngồi
cùng cậu ăn, bát đũa của Tần Tư Thanh đều đặt ở một bên bàn, xem ra
làđãăn rồi đi.
Đến khi Tần Lãng lơđãng ăn xong bữa sáng, ngồi
trên ghế không yên chọt chọt cái bánh bao còn thừa, phía sau liền truyền giọng nói Tần Tư Thanh: “Đi thôi!”
Tần Tư Thanh đưa cậu tới trường học xong chỉ nói một câu lớp học ở lầu mấy liền rời đi.
Tần Lãng trong lòng mơ hồ cảm giác được có cái gìđóđang thay đổi, nhưng là
trong lúc nhất thời cậu không thể suy nghĩ ra có chổ nào khác biệt.
Trong lòng ngổn ngang, đây không biết đã là lần thứ mấy cậu có cảm xúc
này.
Cho tới khi gặp được hai người Phó Tư Bá và Tào Đông Đông,
Tần Lãng mới có thể tạm thời quên đi chuyện kia, cố gắng không để chính
mình nghĩ ngợi lung tung nữa.
Ba người lại lần nữa học cùng lớp, ngoài trừ gặp được nhiều bạn học mới, thì trường học cũng không có cái
gì quá mới mẻ so với những nơi khác.
Sau giờ học, Tần Lãng ở trước nhà vệ sinh gặp được một người ── Hạ Hiểu lê.
Lúc trước cậu rời đi cũng không chào hỏi với Hạ Hiểu Lê một tiếng, nghĩ
rằng sẽ không có cơ hôi gặp lại, cậu thiếu chút nữa đã quên mất cô ta.
Hai người đứng đối diện nhau, Hạ Hiểu Lê hướng cậu cười nói: “Tớ biết cậu
sẽ học ở trường này nên cũng đến đây. Cậu bất ngờ không?”
Tần Lãng nhìn cô còn có chút chột dạ, cứ thể duy trì bộ dáng kinh ngạc đứng ở trước mặt cô.
Hạ Hiểu Lê nhịn không được cười khẽ, tiến tới gần hơn, “Nơi này tớ không
có bạn bè, cũng không có người quen, chỉ nhận thức có mỗi mình cậu.
Tớđang học ở lớp 10A4*, cứ tưởng là có thể học chung với cậu, nhưng như
vậy cũng đủ rồi. Chỉ là như tớ vửa nói, còn có chút chưa quen.”
“Cậu tới đây khi nào? Không đúng, cậu làm sao biết tôi tới đây học?” Tần Lãng có chút xấu hổ hỏi.
Hạ Hiểu Lê nghiêng nghiêng đầu, “Hỏi chứ sao, ở trấn trên hỏi thăm chuyện nhà cậu cũng không dễ dàng nha.”
“À......” Tần Lãng cười cười, mặt có chút cứng ngắc.
“Ân.” Hạ Hiểu Lê gật gật đầu.
Do dự một hồi Tần Lãng đột nhiên nói: “Thực xin lỗi.”
Hạ Hiểu Lê quay đầu nhìn cậu, trong mắt đầy nghi hoặc.
“Hôm đó đi khá vội vàng, không kịp báo cho cậu biết, nói lời tái kiến với cậu.” Trên mặt Tần Lãng mang điểm xin lỗi.
Hạ Hiểu Lê lắc đầu, cười nói: “Không có việc gì a.”
“Thật sự rất xin lỗi, đã không nói với cậu câu nào.” Nhìn bộ dáng này của Tần Lãng làm Hạ Hiểu Lê không khỏi cười ha ha, cô lập tức nói: “Đúng nha,
cậu phải chân thành xin lỗi tớđó! Cũng có thểđiện thoại cho tớ, không
phải cậu có số của tớ rồi sao, đã có cách liên lạc, nhưng cậu cũng không nói cho tớ một tiếng. Như vậy nghĩ lại, đây đúng thật là lỗi của cậu
rồi.”