Sáng sớm thứ hai, Tần Tư Thanh lái xe đưa Tần Lãng đi học, lúc vừa xuống xe thì gặp được Hạ Hiểu Lê.
Mà Hạ Hiểu Lê nguyên bản cũng muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng thấy Tần Tư Thanh ở bên cạnh liền cúi đầu đi thẳng về trước.
Tần Lãng vừa định gọi cô, nhưng lại nhớ tới mối quan hệ hiện tại cùng ba
ba, rồi lại nghĩ đến mối quan hệ với Hạ Hiểu Lê, đầu nhất thời loạn
thành một đống. Nếu đã xác định cùng một chỗ với ba ba, vậy thì càng
không thể giữ mối quan hệ với Hạ Hiểu Lê như thế được nữa.
Tần
Lãng suy nghĩ một hồi, mới phát hiện trong lòng mình chưa từng xem trọng Hạ Hiểu Lê, một chút cảm giác rung động cũng không có.
Thế nhưng phải làm sao để giải quyết chuyện này đây?
Trong lúc Tần Lãng bận cau mày vắt óc suy nghĩ, Tần Tư Thanh đã đem cửa xe hạ xuống.
“Buổi chiều ba tới đón con, nhớ phải ngoan ngoãn lên lớp.”
Tần Lãng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Tần Tư Thanh đang đối cậu ngoắc
ngoắc ngón tay, Tần Lãng lập tức như bị thôi miên sáp lại bên người hắn. Tần Tư Thanh nhẹ nhàng ở trên môi cậu hôn nhẹ một cái, làm hai mắt của
cậu đều trợn tròn kinh ngạc, “Đang ở trường học đó!”
Hắn buồn cười xoa xoa tóc cậu rồi lái xe rời khỏi.
Tần Lãng phiền não đi tới phòng học, đập vào mắt là hình ảnh tên Phó Tư Bác đang gối đầu trên đùi Tào Đông Đông, miệng ngậm một cậy kẹo que thập
phần hưởng thụ, thậm chí khi nhìn thấy Tần Lãng vào lớp, hắn cũng chỉ hừ một tiếng coi như chào hỏi.
Tới giờ vào học, Phó Tư Bác cùng Tần Lãng không hẹn mà ngồi cùng một bàn cuối lớp, Phó Tư Bác là vì bận chơi game, còn Tần Lãng lại vì một nguyên nhân khác.
Tần Lãng ngẩng
đầu nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến bên này, sau
đó mới thò ngón tay chọt chọt Phó Tư Bác: “Tui có chuyện này muốn hỏi
cậu.”
Phó Tư Bác đầu cũng không thèm nâng, hỏi lại “Chuyện gì?”
“Thì...... cậu và Tào Đông Đông hiện tại thế nào rồi?” Do dự một hồi, Tần Lãng vẫn lựa chọn nói ra vấn đề khuất mắt trong lòng.
Phó Tư Bác ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu, “Cậu hỏi vậy là sao?”
“Chính là hai người các cậu về sau định sẽ làm gì? Rồi nguyên nhân vì sao hai
cậu lại ở cùng một chổ ấy.” Tần Lãng có chút chột dạ, nói xong lại giả
bộ trấn định lật đại một trang sách ngó xem.
Ngược lại, Phó Tư Bác một chút cũng không để ý vấn đề này: “Biết làm sao được, đến thời điểm đó thì tính tiếp.”
“Vậy cậu đây không phải đối Tào Đông Đông không chịu trách nhiệm sao?”
Nghe đến đây, Phó Tư Bác đem điện thoại di động bỏ vào túi quần, ngồi thẳng
lưng lên, ra dáng thật nghiêm túc, “Cái gì kêu tớ đối với cái tên quê
mùa kia không chịu trách nhiệm? Cậu ta cũng không phải đàn bà con gái
gì, tớ làm sao có thể công khai cưới tên đó về nhà? Lại nói, chuyện
tương lai ai có thể biết trước được cơ chứ”
Tần Lãng sửng sốt, hỏi: “Tương lai? Khi đó cậu còn thích Tào Đông Đông sao?”
Phó Tư Bác quay đầu nhìn Tần Lãng với một biểu cảm nghiêm túc chưa từng có, “Cậu nghĩ sao?”
“Vậy cậu như thế nào lại thích Tào Đông Đông!?” Tần Lãng cứ cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Phó Tư Bác cũng bị vấn đế này làm cho bối rối. Hắn híp lại hai mắt, giả bộ
như đang thâm trầm suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Úi chà, ai biết được,
thích thì chính là thích thôi.”
Lúc Phó Tư Bác nói ra câu này, Tần Lãng rõ ràng trông thấy vành tai của hắn đỏ lên.
Tới giờ nghĩ trưa, Tần Lãng quyết tâm đi tìm Hạ Hiểu Lê nói thẳng mọi chuyện.
Vừa thấy người mà mình nhớ thương, Hạ Hiểu Lê liền vô cùng vui vẻ chạy tới. Thế nhưng câu đầu tiên mà Tần Lãng mở miệng nói lại là: “Hạ Hiểu Lê,
chúng ta chia tay đi!”
Trên mặt Tần Lãng không hề có bất kì sự ngại ngùng hay áy náy gì, cậu liền như vậy nhìn thẳng vào mặt cô.
Trong nháy mắt khi Hạ Hiểu Lê vừa nghe thấy câu nói kia, cô chỉ cảm thấy cả
người mình ngỡ ngàng đến chết lặng, mất hồi lâu mới có thể lấy lại phản
ứng, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói chúng ta chia tay đi!” Tần Lãng lập lại một lần.
Tươi cười của Hạ Hiểu Lê lập tức cứng lại, cô sững sờ nhìn Tần Lãng, “Vì sao?”
“Tôi không thích cậu.”
Hạ Hiểu Lê đột nhiên không dám nhìn Tần Lãng, cô cúi đầu nhìn mũi chân
chính mình, thanh âm đã bắt đầu nghẹn ngào: “Cậu đã có người trong lòng
rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tần Lãng thành thực gật gật đầu, “Cho nên chúng ta chia tay đi.”
“Cậu thích ai?” Hạ Hiểu Lê đỏ mắt truy vấn. Tần Lãng mím môi không nói lời nào.
Thấy Tần Lãng như vậy, Hạ Hiểu Lê chỉ có thể miễn cưỡng gượng cười, “Không
muốn nói thì đừng nói, tớ chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.”
Tần Lãng vốn định nói thêm câu xin lỗi nữa, nhưng Hạ Hiểu Lê đã xoay người bỏ chạy.
Tần Lãng đứng ở tại chỗ gãi gãi đầu, cậu cũng không làm gì sai, chính là không thích thì biết làm sao được.
Cảm giác thấy chính mình có lý, Tần Lãng mới an tâm rời đi.
Khi giáo viên vừa tuyên bố tiết học cuối kết thúc, Tần Lãng liền thấy Sở
Chinh xuất hiện tại cửa lớp, đang nhìn chính mình, hình như là đến tìm
cậu đi?
Sau khi chào tạm biệt Phó Tư Bác và Tào Đông Đông, Tần Lãng cùng Sở Chinh đi xuống lầu, “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
Sở Chinh không nói chuyện, bóng lưng trầm mặc đeo chiếc Guitar chầm chậm
đi tới bãi đỗ xe, tới khi đem xe máy đẩy ra, hắn mới mở miệng nói câu
đầu tiên cùng Tần Lãng: “Lên xe đi!”
Tần Lãng đứng ở một bên lắc đầu, “Em đang đợi ba ba đón về.” Tần Tư Thanh đã nói hôm nay sẽ đến chở cậu về nhà mà.
Sở Chinh ngồi trên mô tô hồi lâu không nói chuyện.
Tần Lãng cảm thấy Sở Chinh hôm nay cứ sao sao ấy, thậm chí còn kì quái hơn bình thường.
Nhìn đồng hồ, nghĩ nghĩ ba có lẽ đã đến, Tần Lãng không kiên nhẫn nói: “Không có chuyện gì thì em đi trước.”
Lần này, Sở Chinh không gọi cậu lại. Tần Lãng lúc bước đi còn quay đầu nhìn hắn vài lần, mà Sở Chinh cũng không rời đi, cứ thế đứng im lặng nhìn
theo cậu.Tần Lãng vốn định dừng lại hỏi hắn xem có phải đã xảy ra chuyện gì không,
thì lại đúng lúc nghe thấy tiếng Tần Tư Thanh gọi tên mình.
Tần
Lãng ngẩng đầu liền nhìn thấy ba ba xuống xe, tựa vào cạnh cửa nhìn cậu, trong lòng bạn nhỏ lập tức vui như mở cờ, nhắm thẳng phương hướng Tần
Tư Thanh chạy tới.
“Ba đến trễ quá à!” Tần Lãng giả bộ mất hứng,
đem túi sách ném vào xe, nhưng người thì đã nhanh chóng ngồi vào ghế phó lái còn cài xong dây an toàn.
Ngoài xe, Tần Tư Thanh nhìn theo Sở Chinh vừa cưỡi xe máy rời khỏi, khóe miệng chậm rãi giơ lên một nụ cười bí hiểm.
Hắn khom người tiến vào xe, đối Tần Lãng nói: “Hôm nay không trở về nhà.”
“Hả, vậy chúng ta đi đâu chứ?” Tần Lãng nhìn hắn.
Tần Tư Thanh đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu ở bên tai Tần Lãng nhẹ giọng
nói, “Hưởng thụ thế giới của hai người. Con nói xem chúng ta nên đi nơi
nào?” Lời nói mang hàm ý đùa giỡn ái muội, làm cho mặt Tần Lãng ngay lập tức đỏ như trái táo, cậu chu môi đem Tần Tư Thanh đẩy ra, “Lưu manh!”
Tần Tư Thanh nâng đầu Tần Lãng, cắn cắn miệng cậu, còn liếm thêm mấy cái
cho đỡ thèm, “Vậy con chính là con trai của lưu manh rồi.”
Buổi
tối, Tần Lãng nằm ở trong lòng Tần Tư Thanh, nghênh hợp nụ hôn dài triền miên của hắn. Mà cậu cũng thực hưởng thụ loại chuyện này, cảm giác rất
là thư sướng, xương cốt toàn thân đều như rả rời.
Thậm chí sau
khi hai người cởi sạch toàn bộ nằm đối diện nhau, Tần Lãng cũng không
một chút thẹn thùng, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm Tần Tư
Thanh. Cho tới lúc Tần Tư Thanh lấy từ cái túi bên cạnh ra một cái chai
trắng trắng, cậu mới tò mò tiến tới dòm xem, “Đây là cái gì?”
Tần Tư Thanh quay đầu lại nhìn cậu, cười giống như con hồ ly, “Thứ giúp cho con thoải mái.”
Chỉ là khi nhìn thấy nụ cười này của hắn, Tần Lãng liền cảm thấy đại sự
không ổn. Cậu lập tức vén chăn lên, cuống quít chui chui vào bên trong.
Mặc cho Tần Tư Thanh dụ dỗ như thế nào cũng không chịu đi ra.
Tần Tư Thanh cảm thấy thật đau đầu, đứa con trai ngốc này của hắn đối với
chuyện giường chiếu chẳng những một chút cũng không hiểu, mà còn không
chịu thật thà để hắn làm gì cả. Vật nhỏ chung quy cũng chỉ lo cho thoải
mái của bản thân.
Hắn tiếp tục vỗ vỗ chăn, “Đi ra!”
“Con không muốn làm như vậy!” Tần Lãng kiên quyết không nghe theo, chỉ lộ ra một cái đầu, hung hăng trừng Tần Tư Thanh.
Ai ngờ, Tần Tư Thanh thật sự gật đầu đồng ý. Nhưng Tần Lãng tuyệt không dễ dàng bị mắc lừa như vậy, nhớ rõ lần trước Tần Tư Thanh cũng chính là
nói mấy lời này, đến cuối cùng lại lại……
Tần Lãng nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta cứ như vậy ngủ, cái gì cũng không được làm.”
Tần Tư Thanh không trả lời, một chút tươi cười cũng không có, cứ thế bất động nhìn chằm chằm Tần Lãng.
Bạn nhỏ tiểu Lãng bị xem đến có chút không được tự nhiên. Cậu quyết định thỏa hiệp, “Kia...... dùng tay vậy?”
Lúc này mới thấy biểu tình của Tần Tư Thanh dịu đi đôi chút. Hắn nhếch
miệng cười rồi nằm đè lên trên người Tần Lãng, đem tấm chăn bị kẹp ở
giữa kéo ra.
Tần Lãng cúi đầu chôn ở trong ngực Tần Tư Thanh, che dấu sự thẹn thùng của mình.
Tần Tư Thanh khẽ cười một tiếng trong khi dùng một tay mò xuống thân dưới của Tần Lãng xoa bóp.
Tới khi tay của Tần Tư Thanh chạm tới căn vật nho nhỏ kia, thân mình Tần
Lãng lập tức co rụt lại. Sau đó, cậu nhanh chóng nâng tay lên che khuất
ánh mắt của Tần Tư Thanh, “Người không được nhìn!”
Tần Tư Thanh cũng không đẩy tay cậu ra, tùy ý để Tần Lãng lấy tay che hai mắt của mình.
Tần Lãng ngẩng đầu nhìn mặt Tần Tư Thanh, có chút sững sờ. Cậu chậm rãi rướn cổ lên, không kìm được mà hôn lên môi hắn.
“Ngô......” Mặt Tần Lãng lúc này đã hồng thấu toàn bộ, mà dưới thân đồng thời cũng
bị từng đợt khoái cảm đánh úp lại. Cậu tê liệt nắm lấy cánh tay Tần Tư
Thanh van xin, “Ba ba, chậm một chút.”
Tần Tư Thanh hôn hôn trán
cậu, động tác dưới tay càng nhanh hơn, một tay còn lại thừa dịp Tần Lãng không chú ý vươn đến bên kia giường, đổ dầu bôi trơn xuống tay rồi chậm rãi tìm đến cái mông của cậu......
Tần Lãng lúc này đây đã như
lọt vào trong sương mù, căn bản không biết Tần Tư Thanh đang toan tính
gì. Cho tới khi một lóng ngón tay đã tham nhập vào cửa huyệt, thân mình
Tần Lãng mới cứng đờ mở to mắt, khoái cảm hoàn toàn biến mất, thay vào
đó là sự kháng cự của cơ thể, “Con không chịu~~”
Tần Tư Thanh nhấn chặt bả vai của Tần Lãng, ra sức dụ hống: “Lần này chắc chắn sẽ không đau.”
“Ba gạt người!” Tần Lãng kêu lên.
“Thật mà!”
Tần Lãng vẫn là không tin, thế nhưng Tần Tư Thanh đã muốn nhét vào ngón tay thứ hai, thậm chí càng ngày càng đâm sâu vào hơn. Trong lúc Tần Lãng
muốn phát giận lần nữa, không biết điểm nào trong cơ thể bị Tần Tư Thanh chạm đến, mà làm cho cả cơ thể Tần Lãng không ngừng run rẩy, “A......”
Một trận mạc danh khoái cảm ập đến......
“Con xem, tuyệt không đau có phải hay không?” Tần Tư Thanh an ủi xoa xoa cái đầu nhỏ đã ướt đẫm mồ hôi của cậu. Tần Lãng đỏ mặt mím môi nhưng cũng
không nói ra lời cự tuyệt như ban nãy nữa.
Khi Tần Tư Thanh đâm
ngón tay thứ ba của mình vào dò xét, Tần Lãng lại bắt đầu bất an vặn
vẹo, nhưng cậu vẫn như trước không thể kháng cự được sự khoái cảm khác
thường truyền đến từ cái địa phương khó nói kia. Mở rộng một hồi, Tần Tư Thanh mới rút hết ba ngón tay ra ngoài, Tần Lãng lại cảm giác mặt sau
có chút trống trơn, có chút không thoải mái.
Tần Tư Thanh lại như biết rõ được điều đó mà ghé vào lỗ tai cậu khẽ cười: “Ba ba sẽ thỏa mãn con.”
Thời điểm vật to lớn cứng rắn lại nóng đến ghê người kia tiến vào, Tần Lãng
vẫn cảm giác được một cơn đau đớn ấp đến, mặc dù đã làm tốt khuếch
trương, mặt sau cũng không đau như bị xé rách ở lần đầu tiên, tuy nhiên
tiểu huyệt của cậu vấn bị trướng đến khó chịu.
Tần Tư Thanh không ngừng hôn lên cổ lên tai Tần Lãng, nhẹ nhàng mút liếm, giúp cho Tần
Lãng lấy lại được bình tỉnh sau đợt tấn công bất ngờ vừa nãy.
Đợi sau khi Tần Lãng hoàn toàn dung nạp căn vật của mình, Tần Tư Thanh mới
đem Tần Lãng xoay lại, hôn hôn lưng của cậu, “Hảo, đến phiên ba ba.”
Tần Lãng buồn bực hừ một tiếng, không nói lời nào, mặt sau căng chặt, giống như sắp bị phá vỡ tới nơi.
Tần Tư Thanh bắt đầu ra vào mạnh mẽ hơn, lúc đỉnh tới điểm kia, Tần Lãng
cảm giác được một trận thoải mái lạ thường, liền thuận theo nhoài người
về trước.
“Ân...... A...... Ba ba......” Tần Lãng ngồi ở trên đùi Tần Tư Thanh, thân mình theo từng cử động của hắn mà phập phồng lên
xuống.
“Từ bỏ...... Đủ rồi...... Ngô...... Không cần chơi nơi đó......” Tần Lãng thiếu chút nữa đã bị đâm tới khóc ra.
Đã lăn qua lăn lại mình lâu như vậy rồi, mà ba lại giống như làm thế nào cũng không thỏa mãn được.
“Mới như thế làm sao mà đủ được chứ......” Tần Tư Thanh gợi lên khóe miệng,
cưng chiều hôn hôn đôi mắt đẹp của Tần Lãng. Thậm chí Tần Lãng còn chưa
kịp mở miệng nói từ tiếp theo, thì hai chân đã bị Tần Tư Thanh ép banh
rộng sang hai bên, cơ thể bị người trên thân đặt xuống giường, dùng sức
ra vào ra vào....