Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng Cố Tử Toàn run lên, cô biết mình đoán đúng rồi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu đối với việc anh đào hố chờ mình ngã xuống.
Phong Thành Cẩn cũng không ngại, anh ngồi thẳng người, cầm tờ giấy của cô ở trên bàn lật sang mặt khác, lại cầm một chiếc bút chì vẽ trong hộp bút đặt trên bàn nhanh chóng phác họa lên tờ giấy.
Nét chữ của anh rất đẹp, phiêu dật mang theo sự cứng cỏi.
“Cố tiểu thư, yêu cầu của tôi rất đơn giản, cô cho tôi một đề án kế hoạch marketing cùng với bảng điều chỉnh nghiệp vụ thị trường trong vòng 5 năm tới, tôi đưa trả tài liệu cho cô.”
Nhìn tổ hợp số liệu trên giấy, Cố Tử Toàn nhíu mày: “Nhưng… anh cảm thấy tôi có thể làm được sao?”
Phong Thành Cẩn cười cười, khoanh tay dựa vào sofa: “Nếu không cho là tôi sẽ tin tập tài liệu đó là tâm huyết của một mình Hách tiên sinh hay sao?”
Anh nói thẳng như vậy thật khiến sắc mặt Cố Tử Toàn cứng đờ.
Phong Thành Cẩn lại nói: “Hách tiên sinh quả thật là sinh viên ưu tú của học viện kinh tế Columbia, lấy được không biết bao nhiêu học bổng, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, người có thể lấy được học bổng cao nhất ở trường mới là cô đúng không?”
Cố Tử Toàn run sợ.
“Hơn nữa, năm 2010 cô tốt nghiệp, lại dùng luận án bằng tiếng Anh của mình đăng lên tạp chí “Natural” ở Anh khiến giới học thuật phải kinh sợ, sau khi về nước lại chỉ cần 8 năm ngắn ngủi khiến Hách thị nhanh chóng thay hình đổi dạng, chen chân vào đầu rồng ngành địa ốc, ngoại trừ quan hệ ra, tôi đoán càng có nhiều thứ để nói hơn chăng?”
Anh nhướn mày cười nói, phong thái của anh quả thật bễ nghễ như đế vương phàm trần vậy.
Đôi mắt màu đồng sâu thẳm càng ẩn chứa sức quan sát vô cùng đáng sợ.
Trái tim Cố Tử Toàn treo cao, đầu ngón tay cầm tờ giấy trở nên trắng bệch. Rất lâu sau cô mới ngẩng đầu nói: “Nếu tôi nói không phải thì sao?”
Phong Thành Cẩn cười khẽ, anh lắc đầu nói: “Tôi sẽ không lén điều tra chuyện riêng tư của cô, cô không cần phải lo lắng, trên thực tế, tôi có thể chắc chắn là bởi vì sự xuất hiện của cô vào lúc này.”
Lời nói của anh lại khiến sắc mặt cô cứng lại.
“Thời gian có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì hết, chỉ là… nếu cô không biết nội dung đám tài liệu đó thì lúc này cô hẳn là ở nhà của Chu Khu Trường mà không phải là nơi này.”
...…
Trải qua một phen trò chuyện với nhau cũng đủ khiến cho Cố Tử Toàn hoàn toàn biết được IQ và EQ của Phong Thành Cẩn rồi.
Càng hiểu vì sao chỉ 8 năm ngắn ngủi Phong Thành Cẩn có thể trở thành ông trùm trong giới.
Trái tim cô run rẩy, cô nhìn anh sau đó cầm tờ giấy cất vào trong túi xách.
“Được, 4 ngày sau tôi cần nó, vậy muộn nhất ngày thứ 3 tôi sẽ đến công ty tìm anh.”
“Ok.” Phong Thành Cẩn gật đầu nhìn Cố Tử Toàn muốn rời đi, anh liền vươn tay ra.
Cố Tử Toàn sửng sốt, nhìn anh một cái sau đó đặt tay vào lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay của anh vừa khô vừa ấm áp.
Cô nói: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Phong Thành Cẩn ngẩn ra, rất lâu sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô khi anh mãi không buông tay, anh nhếch môi cười: “Ý của tôi là có phải Cố tiểu thư nên để lại số điện thoại cho tôi hay không?”
Sao cơ?
Nháy mắt, Cố Tử Toàn đỏ mặt, cả gương mặt đỏ bừng lên.
Mười ngón tay chạm vào nhau giống như chiếc bàn ủi.
Trái tim cô đập bùm bùm không cách nào bình tĩnh.