Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Toàn về đến nhà là sáng sớm hôm sau.
Buổi tối trước đó là cô quay về Cố gia.
Hiện tại Cố gia đã không có nhân khí như trước, một căn nhà bình thường có 4 phòng, mà bên ngoài rình rập không biết bao nhiêu phóng viên.
Cố Tử Toàn biết, hiện giờ tình thế đã tiến vào giai đoạn gay cấn, các vị quan chức lớn ở Dung Thành ần lượt xuống ngựa bị điều tra đã truyền khắp các trang mạng trên cả nước.
Trước mắt còn bị đè nặng, chỉ bởi vì phải giải quyết nội bộ trước.
Trước khi không có tin tức xác thực, không ai dám đi vào chốn quan trường.
Chỉ là nếu có chút “chứng cứ” nho nhỏ thì sao?
Cố Tử Toàn không dám nghĩ.
...
Trở lại biệt thự Hách gia, tâm trạng của cô vẫn nặng nề như thế.
Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Chu Huệ Mỹ đang chăm sóc hoa, tâm trạng cô càng tệ hơn.
Chu Huệ Mỹ thấy cô vào nhà, ánh mắt như muốn xẻo thịt người ta: “Cố Tử Toàn, hai buổi tối liên tiếp cô không về nhà có phải không thích hợp hay không?”
Cố Tử Toàn cong cong môi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh nói: “Mẹ, gần đây con có chuyện.”
“Cô thì có thể có chuyện gì chứ?” Chu Huệ Mỹ cười lạnh, buông ấm nước, bà ta yểu điệu đi về phía cô.
“Còn không phải là chuyện ba cô sao? Cố Tử Toàn, cô nói cô ngày ngày chạy tới chạy lui hai nhà Cố Hách có mệt không? Dứt khoát ly hôn với Khải Mặc nhà chúng tôi, trở về thoải mái giúp đỡ ba cô không phải càng tốt hơn sao?”
Cố Tử Toàn run run nói: “Mẹ ghét con đến vậy sao?”
“Ghét, đương nhiên là ghét, cái tính tình đại tiểu thư của cô, cả nhà này ai mà không ghét? Ngay cả Khải Mặc đều không chịu được cô.” Chu Huệ Mỹ cao ngạo rời đi.
Cố Tử Toàn như bị dao đâm vào lòng.
Cười chua xót, cô không để ý chuẩn bị lên lầu.
Chu Huệ Mỹ lập tức tái mặt, cao giọng nói: “Cố Tử Toàn, trước kia cô là tiểu thư Phó chủ tịch thành phố, tôi nhịn cô, sau này cô chẳng là cái gì cả, có người nào như cô, cao ngạo nói chuyện với mẹ chồng sao?”
Đầu ngón tay Cố Tử Toàn nắm chặt tay vịn nơi cầu thang cũng trắng bệch.
Quay đầu lại, cô lạnh nhạt nói với Chu Huệ Mỹ: “Người giàu dù có nghèo cũng không thay đổi, người nghèo một khi hóa giàu thì luôn luôn thay đổi. Mẹ, mặc dù nhà con có sa sút, không còn người nhà giàu nhưng Cố Tử Toàn con vẫn như cũ là con gái thế gia thư hương, xứng với Hách Khải Mặc là đủ rồi, đến nỗi chuyện đạo đức mà mẹ nói sao...”
Cô kéo dài câu nói, cười cười bỏ lại một câu: “Nhiều năm qua con vẫn trước sau như một.”
Cố Tử Toàn nói xong xoay người liền đi.
Trong phòng khách, Chu Huệ Mỹ bị chọc giận, sắc mặt trắng bệch.
Nó trước sau như một chưa từng thay đổi? Vậy chẳng phải đang mắng mình là rắn trong hang hóa thành phượng hoàng, thay đổi lớn hay sao? Nhìn Cố Tử Toàn lên lầu, sắc mặt Chu Huệ Mỹ từ trắng đổi thành xanh mét sau đó lại tím ngắt.
Cuối cùng nhìn đám người hầu đang sợ hãi nhìn bọn họ tranh cãi, bà ta giận mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi nói cho các người biết, không ai được xem nó là thiếu phu nhân, lâu nhất là ba tháng, nếu tôi không khiến nó cút ra khỏi Hách gia thì bà mẹ chồng là tôi đây uổng công làm rồi.”
“Vâng ạ.” Đám người hầu hai mắt nhìn nhau sau đó gật đầu.
Trên lầu, Cố Tử Toàn làm như không nghe thấy gì.
Dù sao những lời này mấy năm nay cô nghe không ít, Chu Huệ Mỹ cũng làm vậy không ít, cô cũng sớm chai ly rồi.
Măc dù trong lòng cô không một gợn sóng nhưng khi đẩy cửa phòng ngủ tìm Hách Khải Mặc thì đáp lại cô là chiếc giường lạnh lẽo, căn bản không có người về.
Lại nghĩ tối qua trước khi đi nhìn thấy hình như anh ta đưa Chu Tiêu lên xe.
Hốc mắt Cố Tử Toàn ửng đỏ, không có tiền đồ rơi nước mắt.