Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nháy mắt, không chờ tiếng thét chói tai của Hách Hiểu Kỳ vang lên, Cố Tử Toàn đã kéo tay cô ta vào phòng ngủ.
Đóng cửa lại, Cố Tử Toàn lưu loát khóa lại sau đó đẩy Hách Hiểu Kỳ lên giường.
“Hách Hiểu Kỳ, có phải cô lấy nó đi không hả?”
Cố Tử Toàn nói thẳng.
Hách Hiểu Kỳ bị đẩy, cả người mơ hồ bò dậy, tức giận: “Là tôi lấy đấy, thì thế nào?”
“Cô!” Cố Tử Toàn tức đỏ cả mắt, cô tiến lên nói: “Cô để nó đâu rồi hả? Trả lại cho tôi, tôi đang cần nó.”
“Trả lại cho cô?” Hách Hiểu Kỳ cười lạnh, đưa tay vuốt vuốt tóc nói: “Muộn rồi, tôi bán đi rồi.”
“Bán?” Hai mắt Cố Tử Toàn mở to: “Đó là tài liệu công ty anh cô đấy!”
“Cô cho là tôi không biết sao?” Hách Hiểu Kỳ cười nham hiểm.
Cô ta khoanh tay lên ngực, gằn từng chữ: “Tôi còn biết trên túi da đó in hai chữ ‘tuyệt mật”, càng biết anh tôi mang vào phòng ngủ thì đó đều là thứ quan trọng của công ty, anh ấy tin tưởng cô sao? Nhưng nếu anh ấy biết cô vì trả tiền vay nặng lãi cho em trai cô mà bán tài liệu của anh ấy đi, cô đoán xem anh ấy sẽ làm gì cô hả?”
Cố Tử Toàn run rẩy, không cách nào tin tưởng được đây là chuyện Hách Hiểu Kỳ làm: “Cô hận tôi đến vậy sao? Vì xa lánh tôi mà không tiếc bán đứng lợi ích của công ty anh cô?”
“Được bao nhiêu lợi ích chứ?” Hách Hiểu Kỳ cười lạnh, nhìn Cố Tử Toàn, khinh thường nói: “Tôi tin lấy quan hệ bên ngoài và năng lực của anh ấy, Dung Thành lớn như vậy, mặc dù tài liệu bị bán đi, anh ấy vẫn có thể nghĩ cách lấy về, nhưng mà cô, nếu vì chuyện này mà có thể khiến anh tôi đuổi cô ra khỏi nhà thì lời rồi.”
“Bốp!”
Nháy mắt, đáp trả cô ta là một cái bạt tai vang dội.
“Hách Hiểu Kỳ, cô bị ngu à!”
Cố Tử Toàn rưng rưng rống giận, tát Hách Hiểu Kỳ một cái liền xoay người rời đi.
Trong phòng ngủ, Hách Hiểu Kỳ cảm nhận cơn nóng rát trên mặt quả thật không dám tin tưởng.
Cố Tử Toàn… Người đàn bà gả vào Hách gia 8 năm chưa bao giờ nổi giận lại dám đánh cô ta?
Chu Huệ Mỹ nghe được tiếng vang, hoang mang chạy tới: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Sao mẹ nghe thấy tiếng đánh người vậy?”
Chỉ nháy mắt, Hách Hiểu Kỳ bắt đầu gào khóc: “Mẹ, hôm qua cô ta bảo con vào phòng cô ta chọn quần áo và trang sức, con cầm một chiếc đồng hồ của cô ta, hôm nay cô ta bắt con trả, con nói không ở đây cô ta liền đánh con.”
“Cái gì? Cô ta làm phản à? Không phải quần áo và trang sức của cô ta đều là anh con mua hay sao? Con yên tâm, chờ sau này con thích gì cứ vào phòng cô ta mà lấy, Chu Huệ Mỹ này lại để cô ta vào Hách gia lần nữa thì không phải họ Chu!”
Ngoài cửa, Cố Tử Toàn cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của người hầu lại nghe tiếng gào ầm ĩ và tiếng mắng chửi trên lầu, cô nhếch môi đầy châm chọc.
Ăn nói bừa bãi, một đám yêu ma quỷ quái!
Thật đúng là…
“Rầm!” Cô rưng rưng đóng sầm cửa lại.
...
Lái xe từ biệt thự Hách gia đi ra, cô vừa lái xe vừa gọi.
“Học trưởng, giúp em điều tra chuyện này.”
Âm thanh của cô trầm lạnh khiến đối phương ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Em nói đi.”
“Là bí mật thương vụ, nếu xuất hiện ở chợ đen thì sẽ qua con đường nào, qua tay ai, cuối cùng sẽ đi đến đâu…”
“Được rồi, anh tra giúp em.”
Mười lăm phút sau.
Xe dừng ở ven đường, Cố Tử Toàn nhận được câu trả lời.
Giọng điệu của đối phương rất bình tĩnh nhưng lại khiến Cố Tử Toàn cảm thấy bất an.
“Tử Toàn, chuyện này… thật ra nói đơn giản mà cũng rất khó khăn.”
“Nói như thế nào?”
“Nếu là tài liệu về đất đai, dù sao cũng sẽ lưu hành trong giới, lấy năng lực của Hách Khải Mặc công thêm ở trong giới bất động sản Dung Thành này không ai dám cạy từ trong miệng anh ta ra, nhưng nếu giống như lời em nói, Hách Khải Mặc muốn mở rộng thị trường thì chỉ sợ…”
“Chỉ sợ như thế nào?”
“Lần này không khác giỏ tre múc nước, nhổ răng cọp, đầu sỏ là… là ông trùm giới thương mại điện tử Phong Thành Cẩn.”