“Phấn để bắn rất khó thu thập, đừng lãng phí.” Lục Lẫm lấy mấy viên đạn phấn vừa bắn ra lắp vào súng cho Khương Nghiên.
“Dù sao em cũng khó bắn trúng người, anh đừng nạp cho em quá nhiều đạn.”
“Muốn chơi thì phải giết người.” Lục Lẫm đeo dây súng AK lên cổ Khương Nghiên: “Đi theo phía sau anh, có gì, em phải chủ động ra trận.”
Khương Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong rừng, trên đường rà soát qua một số toàn nhà, trang bị thu thập được khá phong phú.
Đúng lúc này, bộ đàm trên cổ tay vang lên tiếng thông báo từ phòng điều khiển: “Tiếp theo bắt đầu thu gọn phạm vi hoạt động, trong vòng 20 phút mọi người phải chạy tới phía Đông Nam khu trung tâm, nếu không sẽ bị loại bỏ.”
“Đây là sao ạ?”
Lục Lẫm giải thích: “Phạm vi hoạt động của chúng ta dần dần bị thu gọn lại, cuối cùng kiểm soát trong vòng năm mét, chọn ra người cuối cùng giành thắng lợi, như vậy cũng là vì tránh những người giống như em sợ hãi mà ở lại trong nhà không ra, trò chơi không thể nào tiếp tục nữa.”
Khương Nghiên không phục, nói: “Em cũng sẽ giết được người, hãy chờ xem.”
“Trong đám cỏ phía trước có người!” Lục Lẫm vừa dứt lời, đã nghe thấy ba tiếng súng vang lên, đạn phấn bắn ra xẹt qua cơ thể Khương Nghiên.
“Ối!” Cô còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, Lục Lẫm đã đẩy ngã cô xuống bãi cỏ.
“Đừng cử động, đừng lên tiếng.”
Anh ôm cô thật chặt, hai người núp trong cỏ, hô hấp nóng ướt của anh phả vào cổ cô, thật ngứa.
Khương Nghiên hoang mang ngẩng đầu lên, Lục Lẫm nhìn bụi cỏ phía trước không chớp mắt, không phát hiện ra lúc này hai người đang kề sát vào nhau.
Khương Nghiên như bị ma xui quỷ khiến hôn cằm Lục Lẫm.
Lục Lẫm rụt lại theo bản năng, nhíu mày, trừng mắt nhìn cô.
Cô mỉm cười, tựa như một chú hồ ly nhỏ chọc người thành công.
Khuôn mặt Lục Lẫm ửng đỏ, có chút xấu hổ, ngẩng đầu giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, khẽ lẩm bẩm: “Em là gián điệp mà kẻ địch phái tới dụ dỗ anh đúng không?”
“Không, em là khỉ con mà đại sư huynh phái tới.”
Bên tai lại truyền đến tiếng súng, đạn phấn bắn ra rơi tán loạn bên cạnh hai người, mùi hôi của phấn bốc lên, Lục Lẫm giơ tay che lại mũi cô.
Nhưng ngay sau đó, lỗ tai nhạy cảm của Lục Lẫm nghe thấy tiếng bắn hụt, trên mặt anh lộ nụ cười, dứt khoát kéo Khương Nghiên đứng lên.
Khương Nghiên vội vàng trốn sau lưng anh: “Sao lại để lộ thế này!”
“Anh ta không có đạn.” Lục Lẫm đi về phía bụi cỏ: “Chúng ta có thể tùy ý chà đạp.”
Thậm chí Khương Nghiên còn thấy được chút hưng phấn trong ánh mắt anh.
Cô dẫn đầu chạy đến phía trước: “Người này giao cho em!”
Lục Lẫm sảng khoái đồng ý: “Đầu người cho em.”
Trong bụi cỏ có một người đàn ông trẻ tuổi, mặc quân phục màu xanh, da trắng nõn, mặt mày thanh tú, nhìn thấy Khương Nghiên, anh ta vội vàng giơ hai tay qua đỉnh đầu.
“Là một anh bạn trẻ đẹp trai này!” Khương Nghiên cầm súng nhắm vào anh ta, cười hì hì nói: “Anh đẹp trai, xin chào.”
“Đừng, đừng giết tôi!” Anh ta cầu xin: “Người đẹp, đừng giết tôi có được không, tôi còn muốn chơi lâu hơn nữa.”
“Như vậy.” Khương Nghiên để súng xuống: “Muốn chơi lâu hơn một lúc à?”
“Ừ, bình thường công việc của tôi khá bận rộn, có rất ít thời gian chơi trò chơi, cho nên...”
Khương Nghiên đặt súng xuống: “Được rồi, nhìn anh đẹp trai như vậy, tôi sẽ hạ thủ lưu...”
Nhưng lời cô còn chưa dứt, chỉ nghe thấy “Pằng pằng pằng pằng” bốn phát súng vang lên, bốn viên đạn phấn sắc màu bắn vào bụng anh bạn trẻ.
Không kịp chuẩn bị đã game over.
Vẻ mặt anh bạn trẻ mơ màng, Khương Nghiên quay đầu lại, Lục Lẫm một tay chống hông, một cái tay khác cầm súng, nhướn mày nhìn bọn họ.
Trên đường đi, Khương Nghiên nói với Lục Lẫm: “Người ta muốn chơi lâu hơn một lát, sao anh lại bắn chết người ta.”
Mặt Lục Lẫm không chút thay đổi nói: “Anh ngứa mắt.”
Cuối cùng phạm vi sinh tồn thu gọn vào trong khu vực một đồi núi, Khương Nghiên và Lục Lẫm dựa lưng vào một thân cây ẩn nấp, hướng quan sát khác nhau, chỉ nghe thấy vài tiếng súng vang lên, bên Lục Lẫm đã bắn trúng ba người, Khương Nghiên cũng gặp người thì nổ súng, nhưng toàn bộ đạn đều lệch khỏi quỹ đạo, ngược lại để lộ vị trí của chính mình.
Khương Nghiên không thể làm gì khác hơn là khom người, đổi sang mai phục ở một đám cỏ khác.
Vừa quay đầu, phát hiện Lục Lẫm đang mai phục phía sau cây trước đó giờ lại không một bóng người, khương Nghiên chợt hoảng hốt: “Anh Lục Lục!”
“Anh ở đây, em đừng gọi.” Giọng của Lục Lẫm không biết truyền đến từ nơi nào: “Cẩn thận một chút, còn lại một người cuối cùng thôi.”
Khương Nghiên vội im lặng, nói nhỏ: “Vâng.”
Cô cẩn thận quan sát xung quanh, chợt nhìn thấy phía sau bụi cỏ bên cạnh có người, mặc dù dùng hoa cỏ giấu mình rất tốt, nhưng vẫn không thể lừa được hoả nhãn kim tinh của cô.
Một phát cuối cùng này, hãy giao cho cô!
Khương Nghiên ngồi xổm xuống, len lén bò qua, đúng lúc người kia định nã súng bắn người khác, Khương Nghiên nhắm ngay lưng của anh.
“Pằng pằng pằng pằng” hợp với mấy phát súng của người kia, luôn luôn có cơ hội thể hiện.
Trong mưa đạn phấn bay đầy trời, đối diện người là người thất bại cuối cùng, ném súng xuống.
Mà Lục Lẫm bị Khương Nghiên bắn trúng, trên đầu còn có vết phấn màu đỏ bắn vào.
Anh bất đắc dĩ quay đầu lại, dùng ánh mắt ông đây xem thường em nhìn cô.
Khương Nghiên:???
Dĩ nhiên, đội cuối cùng giành chiến thắng trong trò chơi phiên bản người thật này đã xuất hiện, nhưng đội tạm thời phát sinh nội chiến, cho nên chỉ có một người may mắn sống sót, chính là khương Nghiên.
Cô giết nhầm đồng đội, ngoài ý muốn được ăn gà.
Sau khi đổi lại quần áo, Khương Nghiên đến trước quầy nhận món quà bí mật, món quà là một con gà lè lưỡi, trợn trắng mắt, gục cổ vẻ mặt ủ rũ, Khương Nghiên hớn hở nhận lấy, đưa con gà đến trước mặt Lục Lẫm.
“Trông rất giống anh lúc hấp hối.”
Lục Lẫm nói: “Không giống.”
“Em cảm thấy rất giống.”
“Ha ha.” Anh cười lạnh một tiếng, đi về phía thềm đá trong công viên.
Khương Nghiên đứng phía xa gọi anh lại: “Người ta còn tặng hai vé ưu đãi, lần sau chúng ta đấu lại, được không?”
“Nói sau đi.”
Khương Nghiên bĩu môi, chắp tay sau lưng đứng ở giao lộ.
Gió núi thổi tóc cô bay tán loạn, còn có chút lạnh.
Lục Lẫm đi vài bước, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Nếu em muốn qua đêm ở đây, anh sẽ không ở lại cùng em đâu.”
“Bye bye.” Khương Nghiên nói.
Lục Lẫm vừa bước xuống mấy bậc đá: “Đến buổi tối, trên núi không có ai, em có thể làm bạn với khỉ con.”
“Vậy cũng khá vui, khỉ con cũng không tỏ thái độ với người ta.”
Lục Lẫm đứng một chút, rốt cuộc vẫn phải xoay người lại, sải bước về phía cô.
Khương Nghiên vội vàng lùi về sau hai bước, đề phòng nói: “Em cũng không phải cố ý giết anh.”
Lại chưa từng nghĩ, anh đưa tay về phía cô.
“Ba, hai...”
Còn chưa đếm đến một, Khương Nghiên vui vẻ kêu một tiếng, nhào về phía trước, cầm thật chặt bàn tay ấm áp của Lục Lẫm.
Lục Lẫm khẽ mím môi, cố gắng kìm nén không nở nụ cười. Vẻ mặt anh nghiêm túc, nắm tay cô đi xuống thềm đá.
Hoàng hôn buông xuống, rơi vào dãy núi.
“Anh Lục Lục, lần sau chúng ta lại đến, được không?” Khương Nghiên ôm cánh tay anh, mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh.
“Xem thời gian của anh đã.”
“Thời gian tựa như bộ ngực của con gái, dù đầy đặn hay không thì vẫn phải có.”
Lục Lẫm nghe vậy, ánh mắt vô thức nhìn xuống bộ ngực tròn trịa của cô.
“Đương, đương nhiên, thời gian của em cũng giống bộ ngực, không cần đầy đặn, cũng có.”
Lục Lẫm hừ nhẹ: “Em có thể đảm bảo không ngộ thương đồng đội không?”
“Em đảm bảo!” Khương Nghiên giơ hai tay thề: “Hôm nay thật sự là ngoài ý muốn.”
Lục Lẫm vươn tay, vỗ nhè nhẹ vào gáy cô, tăng nhanh bước chân đi xuống chân núi.
Trong lòng Khương Nghiên vui vẻ, chạy mấy bước đuổi theo anh, còn định nắm tay của anh, nhưng hai tay Lục Lẫm lại đút túi quần, cô không rút ra được.
***
Thời gian trôi như mây bay trên nền trời xanh thẳm, khi bạn nhìn nó, nó khoan thai chậm rãi, lững thững rạo chơi, đến khi bạn dời mắt, nó sẽ thoáng một cái rồi biến mất.
Đêm giao thừa, Khương Nghiên cho Mễ Nặc mặc một bộ quần áo mới màu đỏ, trông rất giống cậu bé báo phúc.
Người thân trong nhà đến rất đông, ồn ào náo nhiệt vây quanh Mễ Nặc, mặc dù Mễ Nặc ngượng ngùng, nhưng được quây quần tụ họp với người thân, khiến bé rất ấm lòng, bé rất thích cảm giác này.
Mạnh Như mang một nồi sủi cảo nóng hổi từ trong phòng bếp đi ra: “Nặc Nặc, mau tới nếm thử.”
Mễ Nặc hưng phấn chạy đến phòng ăn, Mạnh Như trải khăn cho bé, đồng thời hỏi Khương Nghiên: “Con gọi điện thoại cho em trai con đi, bây giờ đã mấy giờ rồi, vẫn chưa về nhà.”
Khương Nghiên nói: “Nghỉ đông nó phải đến đội cảnh sát thực tập, cuối năm rất cần nhân viên, có thể nó còn đang trên đường tuần tra.”
“Đêm nay là đêm giao thừa mà.” Mạnh Như bất mãn nói: “Lãnh đạo đều về nhà đón năm mới, lại bóc lột sức lao động của cấp dưới, thật quá đáng.”
Khương Nghiên nằm trên ghế sa lon, cầm dĩa xiên vào một miếng thịt bò, nhai hai nhát, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lục Lẫm.
“Lãnh đạo về nhà đón năm mới rồi à?”
Lúc này lãnh đạo đang buộc tạp dề màu xanh đậm, bận rộn trong phòng bếp.
Trong nhà rất lạnh lẽo, chỉ có hai người là Lục Lẫm và mẹ.
“Được rồi, con ra ngoài chờ đi, tối nay mẹ sẽ thể hiện tài năng cho con xem.” Trầm Chi cầm vung nồi trong tay anh: “Bình thường công việc bận rộn, khó có được thời gian nếm thử tay nghề của mẹ.”
“Mẹ chờ con hấp xong nồi cá này đã ạ.” Lục Lẫm rũ mắt, nhìn cá trong nồi.
Pháo hoa ngoài cửa sổ nở tung, rực rỡ sắc màu.
Trong nhà rét lạnh, những năm trước đây bố anh nằm vùng thất bại, chết trong tay trùm buôn thuốc phiện, mà sự việc ngoài ý muốn này cũng gián tiếp khiến em trai anh vào tù, bây giờ trong nhà chỉ có hai người là anh và mẹ Trầm Chi sống nương tựa lẫn nhau.
Cá hấp chín đều, màu xanh ủa hành và màu trắng của cá quyện vào nhau, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Lục Lẫm bê nồi ra phòng khách, TV hãng LCD trên tường đang chiếu chương trình đón xuân của đài truyền hình trung ương, MC Diệu Ngữ đã gắn bó nhiều năm đang chúc Tết với khán giả trên cả nước.
Lục Lẫm cầm điện thoại lên, thấy Khương Nghiên gửi tin nhắn đến.
Anh đáp lại: “Ừ.”
Mấy phút sau, Khương Nghiên nói: “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh chưa, đang chuẩn bị, có việc gì không?”
Phải có việc thì mới có thể tìm anh à?
Khương Nghiên nhanh chóng soạn tin nhắn: “Mẹ em nói, lãnh đạo đều về nhà đón năm mới rồi, để lại Đoan Nhi đáng thương nhà chúng em, tuần tra trên phố vào ngày đông giá rét, mẹ muốn nghiêm túc khiển trách lãnh đạo.”
“Thằng bé còn chưa về à... Anh giúp em hỏi một chút.”
Khương Nghiên ôm điện thoại, trong lòng vui sướng.
Mấy phút sau, Lục Lẫm nhắn lại: “Đã hỏi rồi, thằng bé đang trực ban ở quảng trường Vạn Đạt, vốn không định xếp vào, nhưng nó muốn lấy thêm kinh nghiệm, tự nguyện xin đến.”
Ơ, thằng nhóc phá phách này, có chút tiến bộ đấy nhỉ.
Hết chương 23