Ba ngày sau, Lý phu nhân chủ động liên hệ với Khương Nghiên, đến giờ cơm trưa, hai người hẹn nhau ở nhà hàng đối diện đài truyền hình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông màu trắng, phối hợp với áo cộc tay, bên dưới mặc váy, trang phục tươi sáng, thể hiện khí chất đoan trang, trang nhã của cô.
Lý phu nhân tên là Ô Lê, năm nay 30 tuổi, trước kia là giáo viên tiểu học, sau khi sinh con thì làm nội trợ gia đình, hiện tại có một đứa con 7 tuổi.
“Tôi tới tìm cô, là hy vọng cô không truy cứu chuyện này nữa.” Ô Lê nói với cô mục đích lần này hẹn gặp: “Cảm ơn cô đã quan tâm tôi, nhưng giống như người uống nước, lạnh ấm tự biết, bây giờ tôi có con, cuộc sống rất hạnh phúc, hi vọng cô không nên phá hoại gia đình của chúng tôi.”
Khương Nghiên cười cười, nhấc ấm trà lên rót nước cho Ô Lê, nói: “Không biết chị Ô đã từng đến nhà hàng này ăn chưa.”
“Chưa, chưa từng.”
“Mùi vị cũng khá ngon, phong cảnh cũng tốt, rất nhiều người đi làm trong đài sẽ đến đây vào buổi trưa.”
“Cô...” Ô Lê phòng bị nhìn cô: “Cô muốn thế nào?”
Khương Nghiên khẽ cười với cô ấy, ấm áp như gió xuân: “Tôi muốn kết bạn với chị Ô.”
Vì cô ấy lớn tuổi hơn Khương Nghiên, nên cô thân thiết gọi cô ấy một tiếng chị Ô.
Khương Nghiên đối nhân xử thế rất tài tình, năng lực dẫn dắt chủ đề khá mạnh, đây là việc cơ bản mà phóng viên phải rèn luyện hàng ngày. Trong quá trình ăn cơm, không khí coi như tương đối nhẹ nhàng, cô chia sẻ với Ô Lê những trải nghiệm công việc trong quá khứ, Ô Lê nghe rất chăm chú, nghiêm túc, nghe đến chuyện mạo hiểm báo đáp ân tình không nhịn được ngạc nhiên.
Cho nên chỉ cần qua mấy câu nói, Ô Lê đã mở lòng với cô.
“Tôi quen ông xã qua đồng nghiệp giới thiệu, khi đang yêu nhau, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, muốn gì được nấy. Tôi đến từ vùng quê nhỏ, ba mẹ không có kiến thức văn hóa, lên trấn trên buôn bán, ở Giang Thành tôi không có người thân, mỗi lần ngã bệnh đau đầu, toàn dựa vào anh ấy chăm sóc cho tôi.”
“Tôi rất thích anh, anh ấy đối với tôi cũng vừa ý, rất nhanh chúng tôi đã lĩnh chứng kết hôn, sau khi có con, sự nghiệp của anh ấy cũng bắt đầu đi lên, bảo tôi từ chức, ở nhà chuyên tâm chăm sóc cục cưng.”
“Anh ấy vì xã giao, phải uống rượu, nhưng tính cách lúc uống rượu không tốt, uống rượu vào sẽ mượn rượu làm càn, mới đầu chỉ cáu kỉnh, mắng tôi mấy câu, nhưng sau này lại dần dần thượng cẳng tay hạ cẳng chân.” Song cô ấy lập tức nói: “Nhưng bình thường anh ấy đối với tôi rất tốt, rất quan tâm tôi.”
“Chị từng nghĩ đến ly hôn bao giờ chưa?” Khương Nghiên hỏi.
Nghe thấy hai chữ ly hôn, Ô Lê rụt người lại một chút, lắc đầu liên tục: “Không, không ly hôn, tôi sẽ không ly hôn.”
“Tại sao?” Khương Nghiên không hiểu, nếu có người nào động thủ với cô, cô nhất định không dễ dàng bỏ qua.
“Không phải, mỗi lần anh ấy đều xin lỗi tôi, nói xin lỗi lần sau sẽ không như vậy nữa.” Ô Lê nói.
Khương Nghiên không buông tha: “Vậy anh ta nói những lời này bao nhiêu lần?”
Ô Lê suy nghĩ thật lâu, nhưng không đếm được anh ta đã nói bao nhiêu lần.
“Dù sao, dù sao lúc anh ấy không uống rượu, đối với tôi rất tốt, cũng rất hào phóng, cho tôi và Điềm Điềm rất nhiều tiền tiêu vặt, à, Điềm Điềm là con gái của tôi.”
“Anh ta cho chị rất nhiều tiền tiêu vặt là đối xử tốt với chị sao?”
Ô Lê run rẩy cầm chén nước nhấp một hớp, nói: “Tôi biết những người độc lập làm việc như cô chắc chắn sẽ khinh thường tôi như vậy, cảm thấy tôi là ký sinh trùng, rời khỏi đàn ông thì tôi không thể sinh tồn được.”
“Không phải như vậy đây.” Khương Nghiên nói: “Nội trợ gia đình cũng là một loại nghề nghiệp, chăm sóc con cái cũng rất cực khổ. Tôi chỉ cảm thấy, đánh phụ nữ, lại là người bên gối của mình, chuyện này không thể nhẫn nhịn được.”
“Dù sao tôi cũng không ly hôn.” Ô Lê nói: “Tôi rất yêu ông xã tôi, tôi còn có con, vì con, tôi phải chống đỡ được.”
“Bạo lực nhiều sẽ nghiện, chẳng may có một ngày anh ta động thủ đánh con chị thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu không đâu.” Ô Lê cầm khăn giấy lau miệng, đứng dậy nói với Khương Nghiên: “Hôm nay trò chuyện với cô rất vui vẻ, cô là phóng viên, muốn biết gì tôi cũng đã nói cho cô biết rồi, cô có thể viết lên báo, chỉ cần đừng viết tên của tôi là được, tôi còn có việc, đi trước đây, tạm biệt.”
“Chị Ô, chị Ô!” Khương Nghiên vội vã đuổi theo, nhưng Ô Lê đã đi xa.
Chạy trối chết, chứng tỏ cô ấy đã dao động, nhưng nghe xong những lời này của cô ấy, trong lòng Khương Nghiên không thể quên được, mấy ngày trôi qua vẫn hậm hực.
***
Trăm người trong sân huấn luyện khởi động làm nóng người, từ phía xa Khương Nghiên đã thấy Tống Hi Văn, anh ấy mặc một bộ quân phục xanh biếc, tay cầm một khẩu AK bắn thử.
Khương Nghiên đến gần chỗ Tống Hi Văn, cười nói: “Không nghĩ tới tổng biên tập Tống cũng đến đây nhé.”
“Hôm trước anh thấy phiếu ưu đãi của sân huấn luyện này trên bàn làm việc của em, nên đến đây xem thử.” Tống Hi Văn nói: “Chơi mấy trận, cảm thấy rất thú vị.”
Khương Nghiên chợt nói: “Hoá ra là anh cầm phiếu ưu đãi của em.”
“Hả?” Tống Hi Văn liên tục nói: “Anh có lấy đâu, không nói mà lấy trộm, sao anh có thể làm chuyện này được!”
Khương Nghiên cười cười: “Em đùa thôi, tổng biên tập Tống là chính nhân quân tử, làm sao có thể cầm đồ của em.”
Tống Hi Văn thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng cười nói vui vẻ của cô, sắc mặt càng thêm nóng bỏng.
“Vậy em tìm được phiếu ưu đãi chưa?”
Khương Nghiên cầm một khẩu AK lên bắn thử, nói: “Có thể em không chú ý, cứ tưởng là rác mà vứt đi rồi.”
“Không sao, nghe nói giành được hạng nhất có thể miễn phí.” Anh ấy tùy ý nói: “Nếu không, chúng ta lập tổ đội đi?”
“Hoàn toàn ok.”
Khương Nghiên ngắm ống kính phóng đại bốn lần, trong màn ảnh, xuất hiện một người đàn ông cao lớn, ngũ quan anh tuấn.
Ánh mặt trời khắc hoạ rõ ràng đường nét của anh, trán cao thẳng, đôi mắt sáng như sao lạnh, nhìn Khương Nghiên qua thấu kính, ánh mắt tóe ra lửa.
“Ai đẹp trai như vậy nhỉ.” Khương Nghiên đặt súng xuống, vừa cười vừa đến gần Lục Lẫm: “Em gửi tin nhắn mà anh không trả lời, hoá ra là anh lén đến đây.”
Lục Lẫm nói: “Anh không lén đến, mà anh quang minh chính đại đến.”
Khương Nghiên nói: “Dù sao, em đã lập tổ đội cùng người khác rồi, anh không có cơ hội đâu.”
Lục Lẫm nhìn về phía Tống Hi Văn cách đó không xa: “Tên gà mờ kia á?”
“Không lịch sự gì cả! Đó là lãnh đạo trực tiếp của em.” Khương Nghiên nghịch súng trong tay, khẽ nói: “Em muốn dẫn anh ấy đi lấy vật phẩm, còn muốn tặng đầu người cho anh ấy.”
Lục Lẫm như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ồ, chẳng lẽ đây chính là mánh ôm đùi lãnh đạo trong truyền thuyết sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Chỉ bằng thủ pháp quèn và ý thức cẩu thả của em, em còn muốn dẫn người ta đi lấy vật phẩm?”
“Anh cứ chống mắt lên nhìn xem!”
Trò chơi bắt đầu, Khương Nghiên cùng Tống Hi Văn lên một chiếc xe tải nhỏ, Lục Lẫm cũng đi theo, ngồi bên cạnh bọn họ.
Khương Nghiên trao đổi ánh mắt với Lục Lẫm, tia lửa toé ra bốn phía, Tống Hi Văn không hiểu, hỏi: “Hai người quen biết nhau à?”
Khương Nghiên nói: “Biết, nhưng không quen thuộc.”
Lục Lẫm: “Chẳng qua mới vào khách sạn mấy lần thôi......”
Khương Nghiên:!!!
Lục Lẫm không nhanh không chậm giải thích: “Cùng phòng mấy lần, thảo luận về cuộc sống và thế cục quốc tế.”
Khương Nghiên khinh thường hừ một tiếng, giới thiệu Lục Lẫm với Tống Hi Văn: “Bạn trai cũ của em.”
Tống Hi Văn vươn tay về phía Lục Lẫm: “Chào anh, tôi là Tống Hi Văn, đồng nghiệp của Khương Nghiên.”
Lục Lẫm sờ sờ tay của anh ấy, sau đó lập tức rụt lại, nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Tống Hi Văn kinh ngạc: “Anh từng nghe kể về tôi à?”
Lục Lẫm: “Không, khách sáo mà thôi.”
Tống Hi Văn:......
“Này, tổng biên tập Tống, chúng ta đang ở trong khu trung tâm đúng không.” Khương Nghiên như đứng trên đống lửa, như ngồi xuống đống than, sợ Lục Lẫm sẽ nói ra lời gì mạo phạm đến cấp trên của cô..., gấp gáp nhảy xuống xe.
Tống Hi Văn nhìn xung quanh một chút, người xuống xe khá nhiều, anh ấy nói: “Nếu không chúng ta đến khu hoang dã đi, người ở đó ít hơn.”
Lục Lẫm cười lạnh, nói bằng khẩu hình với Khương Nghiên: “Nhát gan.”
Lái xe đến vùng ngoại thành, Tống Hi chọn một khu vực hoang tàn vắng vẻ để xuống xe, Lục Lẫm cũng nhảy xuống, đi theo bọn họ đến mấy căn nhà hoang vu phía trước.
“Anh đi theo bọn em làm gì?” Khương Nghiên quay đầu lại, bất mãn nói
“Quanh đây cũng chỉ có mấy căn nhà phía trước là có thể tìm trang bị.” Lục Lẫm nói rất hợp tình hợp lý, tăng nhanh bước chân.
“Á! Không thể để cho anh ấy nhặt được súng trước, nếu không chúng ta chết chắc!” Khương Nghiên kéo Tống Hi Văn chạy như điên: “Nhanh lên, lãnh đạo, nhanh lên một chút!”
Bình thường Tống Hi Văn không vận động nhiều, lúc này mới chỉ chạy nhanh mấy bước, đã thở hồng hộc: “Không, không nghiêm trọng như vậy chứ, anh ta là bạn trai cũ của em, không quan tâm đến tình cảm cũ à?”
“Anh ấy là một lão hồ ly gian trá giảo hoạt, vì muốn giành hạng nhất mà không chừa thủ đoạn nào, một giây trước còn cùng em gái nhà người ta trò chuyện từ thơ ca tới triết học nhân sinh, một giây sau nhặt được súng đã bắn chết người ta.”
“Này...”
Tống Hi Văn lau mồ hôi, chờ Lục Lẫm đang đi thảnh thơi phía sau: “Người anh em, thương lượng một chút, ở lại sẽ nhặt được ít súng, chúng ta trước tiên liên kết chống lại kẻ địch, sau đó đấu một trận thắng bại, thế nào?”
Lục Lẫm đang định cười lạnh, Khương Nghiên quay đầu lại lườm anh một cái, đầy tính uy hiếp.
“Được thôi.” Lục Lẫm xoa mũi: “Anh là lãnh đạo, anh quyết định đi.”
Hết chương 28