Tân Hoan

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG THỨ MƯỜI BỐN

Nụ hôn của Ôn Nhã Thần nóng rực lại bức thiết, ẩn bên trong là tầng tầng hưng phấn, tách ra trong khoảnh khắc lại sáp gần, đầu lưỡi tham tiến vào trong khoang miệng, phảng phất giống như có thể xông thẳng tới yết hầu. Diệp Thanh Vũ bị hắn hôn tới mức chẳng thể nào hít thở nổi, theo lòng bàn tay của hắn ở trên người mơn trớn, cảm giác tê dại khó nói từ thắt lưng lan rộng, nháy mắt đã tràn lan khắp lưng, khi lạnh khi nóng, tứ chi toàn thân như bị điện giật mà run rẩy.

“Ngươi, ngươi đừng…” Lời từ chối bị ngăn lại trên môi. Hắn hôn càng thêm sâu, đầu lưỡi xẹt qua răng nanh, chạm tới lưỡi y, liếm lấy, mút vào, quấn quanh, xúc cảm mềm mịn ướt át cùng hô hấp nóng rực, thắt lưng tê dại, Diệp Thanh Vũ không kìm được một trận run rẩy. Cánh môi kéo theo chỉ bạc, tương giao cùng đầu lưỡi giống như đuôi rắn hợp hoan.

“Đừng cái gì? Như thế này?” Bàn tay Ôn Nhã Thần nhân cơ hội vói vào trong vạt áo y, lòng bàn tay nóng như lửa đốt, đụng đến nơi nào, nơi đó liền nhóm lên một ngọn lửa.

Thân thể bị áp chế chặt chẽ, hai tay bị kéo cao giữ chặt trên đỉnh đầu, thắt lưng nhỏ gầy căng cứng, lại bởi vì động tác của Ôn Nhã Thần mà bất ngờ vặn vẹo. Diệp Thanh Vũ nhăn mi liều chết giãy dụa, hai mắt mờ sương, chỉ nhìn thấy ánh mắt u trầm như mực của hắn, sâu trong con ngươi đen sẫm hiện lên tà hỏa. Rõ ràng thoáng nhìn qua chính là công tử phong độ nhẹ nhàng nhã nhặn, tại sao khi làm cái loại sự tình này lại trở nên bá đạo mãnh liệt như vậy?

Tựa như nhìn thấu y đang oán giận, Ôn Nhã Thần cắn cắn vành tai y, giọng nói khàn khàn: “Chút nữa ta mà còn nhã nhặn, ngươi sẽ oán giận a.” Đầu lưỡi thuận thế dọc theo vành tai mỏng manh đi vào sâu bên trong, hết tiến lại lùi, rõ ràng là ám chỉ việc giao hoan. Diệp Thanh Vũ trong lòng run lên, nhịn không được nheo lại ánh mắt, eo nhỏ càng thêm căng chặt, hơi hơi thở dốc thoát ra một tiếng hừ nhẹ. Dù cho cắn chặt hàm răng, khóe mắt vẫn dần dần phiếm hồng.

“Ha hả…” Ôn Nhã Thần cười thật thỏa mãn, ngữ khí êm ru, câu hồn nhiếp phách, “Con người nhã nhặn thì tốt thôi, thế nhưng vào trong phòng ngủ mà còn nhã nhặn thì làm ăn được gì ha.” Khẩu khí mị hoặc cùng với đôi tay đang ngao du khắp nơi, dưới lòng bàn tay ấy, Diệp Thanh Vũ liền trở nên run rẩy.

Hắn vùi đầu vào bên cần cổ y cắn nhẹ, bàn tay dán lấy thắt lưng, chầm chậm từ ngực cùng bụng y vuốt ve qua lại: “Thanh Vũ, ngươi khó chịu chỗ nào? Ta thay ngươi nhu nhu…”

Không đợi Diệp Thanh Vũ trả lời, ngón tay đã kẹp lấy hồng châu trước ngực, trước lấy lòng ngón tay đè xuống, lại dùng móng tay khẽ chạm, ngón tay như đánh đàn gảy từng cái trên nhũ tiêm, khi nặng khi nhẹ, khi nhanh khi chậm. Xoay tròn, gảy nhẹ, vân vê, lôi hết thảy các loại thủ pháp ra dùng.

“Ân…” Diệp Thanh Vũ đỏ bừng cả mặt, hơi thở dốc có thêm vài phần giọng mũi, khóe mắt ngập nước lại đỏ hồng.

Ôn Nhã Thần ngẩng đầu ở bên khóe môi đang mân thành một đường của y mà ôn nhu hạ một nụ hôn, chậm rãi niệm một câu thơ: “Khinh long mạn niệp mạt phục thiêu.” ** Thanh âm khàn khàn, đuôi lông mày nhếch lên, trong đôi mắt u ám *** dâng trào.

“Sơ vi nghê thường hậu lục yêu.” Tiểu hồng châu chịu không nổi chơi đùa của hắn từ từ gắng gượng đứng lên. Ôn Nhã Thần mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ bị bóng đêm phủ lên một tầng mơ hồ, bỗng nhiên sinh ra vài phần tà tứ, “Thật là dễ nhìn.”

“Hồ nháo.” Mi gian Diệp Thanh Vũ nhíu càng sâu, không nhịn được ở trên gối lắc đầu, nhắm mắt không muốn nhìn khuôn mặt che kín dục vọng của hắn.

“Tào tào thiết thiết thác tạp đạn.” Hắn vẫn tiếp tục ngâm thơ, thanh âm hàm chứa dục tình mềm nhẹ như quỷ mỵ, trầm trầm vang lên bên tai, “Đại châu…” (ngọc lớn).

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ dọc theo tiểu phúc thăm dò xuống phía dưới, lòng bàn tay nóng như lửa, cách lớp tiết khố, từ từ vuốt ve, chậm rãi di động.

“Ngươi!” Diệp Thanh Vũ hai mắt mở to, hai bên má tái nhợt hiện lên một tia ửng hồng, cả kinh giật mạnh thắt lưng, “Ngươi đừng động…”

“Tiểu châu…” (ngọc nhỏ) Không để ý tới y đang xấu hổ cùng buồn bực, Ôn Nhã Thần cúi xuống, đầu lưỡi nhẹ khiêu, thổi qua nhũ tiêm mẫn cảm của y, “Lạc, ngọc, bàn…” (đầy một bàn)

Máu huyết toàn thân đều đi theo bàn tay cả gan làm loạn của hắn hướng về phía hạ thân, trong đầu “oanh—” một tiếng, trong phút chốc trống rỗng: “Ôn Nhã Thần! Ân… A…” Nơi mà ngay cả chính mình chạm đến cũng sẽ mặt đỏ tai hồng, lại ở trong tay người kia tùy ý vuốt ve xoa bóp, trong chút đau đớn ấy, vô hạn khát khao cùng thẹn thùng dâng lên, đánh sâu vào đầu óc đang mơ màng.

“Ngươi ngươi ngươi… Ân… Rất… A…” Diệp Thanh Vũ miễn cưỡng chống đỡ thân thể ngồi dậy muốn quát lớn, ánh mắt lại bắt gặp thân thể hai người xích lõa thì sợ hãi cứng đờ.

Đều là nam tử, tính khí hiên ngang cùng nhau đứng thẳng, bị năm ngón tay thon dài của Ôn Nhã Thần nắm lấy, chặt chẽ sát hợp, ma sát lẫn nhau. Hô hấp nóng rực ồ ồ, thậm chí giống như có thể nghe được tiếng nước dính dấp phát ra khi bộ lộng. Tầm mắt vô pháp dời đi, thanh âm rên rỉ thoát ra. Vì thế nhanh chóng cắn môi không muốn lên tiếng nữa, khoái cảm như sóng trào, từng đợt dâng lên, từ hạ thân tuôn trào đến trái tim.

Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn (không hợp lễ chớ nhìn, không hợp lễ chớ nghe, không hợp lễ chớ nói –  ý phải tự cân nhắc hành vi của mình là nên hay không nên). Khoái cảm quá lớn lại trần trụi, thực khác biệt với thế đạo, quá mức xúc mục kinh tâm. Trộm hút một hơi lương khí, Diệp Thanh Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vật đang luân phiên ma sát lẫn nhau trong tay hắn, ngón tay thon dài được bảo dưỡng thỏa đáng cùng phân thân thô to dữ tợn cứng rắn. Hắn, còn có chính mình… Trong quang ảnh mơ hồ, giữa những ngón tay, nơi được bao lấy, trên chóp đỉnh, ẩn ẩn vài tia thủy quang lóe ra.

Tình triều nóng rực cùng thở dốc khiến cổ họng khô khốc, trong miệng cũng bất giác sinh ra vài phần khao khát, trên mặt nóng như bị hỏa thiêu. Mắt hoa đầu choáng, chỉ có thể lấy khuỷu tay chống đỡ thân mình, mười ngón cuộn tròn lại mở ra, theo ngón tay của hắn không ngừng luật động mà bắt lấy đệm chăn dưới thân. Môi càng cắn chặt hơn, ngăn tiếng rên rỉ thoát ra trong cổ họng, chỉ có qua hơi thở mới lộ ra một chút hừ nhẹ, tinh tế mềm mại, trong bóng đêm yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng ồ ồ thở dốc của nhau càng phát ra tình sắc ái muội… Cho đến rất nhiều rất nhiều năm sau, tiểu viện dạt dào lục sắc sâu trong Chiếu Kính phường nơi kinh thành đã dần mờ nhạt, trở thành những mảnh ố vàng mơ hồ trong ký ức. Sáng sớm ngày hôm đó, khuôn mặt tuấn mỹ tiên diễm của Ôn Nhã Thần gần ngay trong gang tấc, lại rõ ràng hiện lên trước mắt.

“Thanh Vũ, Thanh Vũ, Thanh Vũ của ta…” Âm thanh ồn ào ầm ĩ bên tai đánh thức người khỏi mộng đẹp. Diệp Thanh Vũ trên mặt phát ngứa tỉnh lại. Sắc trời đã sáng, vừa mở mắt, đối diện là đôi mắt hoa đào sáng quắc, con ngươi đen thẫm như nước, ba quang liễm diễm.

“Tỉnh?” Ôn Nhã Thần hí mắt cười thỏa mãn, cúi đầu tại bên má y hạ một nụ hôn, hai tay vòng lại, một cái ôm mang theo thỏa mãn từ tận cõi lòng.

Diệp Thanh Vũ ngơ ngác mặc hắn ôm lấy, cố gắng không thèm nghĩ tới phía dưới thân thể hai người đang giao triền dán chặt. Tầm mắt mơ hồ, buồn bực mà nhìn vẻ mặt hắn muốn cười lại cố nén, biểu tình quỷ dị: “Thì làm sao?”

Hắn chậm rãi nhếch khóe môi, một đôi mắt nhấp nháy lóe sáng từ từ cong lên, chuyển thân hướng vào phía trong, chặt chẽ khóa Diệp Thanh Vũ giữa thân mình và ván gường: “Ta chợt nhớ tới chuyện Chu đại thiếu bọn họ nói hai ngày trước.”

“Ân?” Bàn tay dừng trên lưng y lại có chút không an phận, Diệp Thanh Vũ vươn tay muốn chụp lại, bị hắn nhân cơ hội ở trên cổ cắn một ngụm.

“Phan lư đặng tiểu nhàn.” (1) Hắn nói chuyện ngữ khí thực mềm nhẹ, khàn khàn mang theo vài phần biếng nhác, ngón tay theo khe hở sáp nhập, cùng tay Diệp Thanh Vũ chậm rãi giao nhau, “Nam tử trên thế gian, chỉ cần có năm thứ “phan lư đặng tiểu nhàn”, chính là trượng phu tốt.”

Tướng mạo như Phan An, giàu có như Đặng Thông, nhỏ nhẹ lại nhường nhịn, tự tại tiêu dao suốt ngày dài. Còn có, tựa như cái kia của con lừa… Cái kia… “Có cuốn sách từng nói qua. Ta cảm thấy, năm điều này ta đều có.” Ngón tay ấp ngón tay, giao hòa, dây dưa, ve vuốt, lòng ngón trên mu bàn tay như có như không xẹt qua, một chút tê dại, một chút ngứa ngáy. Ôn Nhã Thần bám lấy vai y, dán tại lỗ tai y giảng giải rõ ràng: “Ngươi xem khuôn mặt của ta, nhà của ta, ta xử sự cũng không tồi, vừa nhường nhịn lại nhàn tản. Về phần cái còn lại… Hắc hắc, ngày hôm qua ngươi nhìn thấy đều muốn đui mù đi.”

Lúc này không cần hắn động thủ, Diệp Thanh Vũ vặn vẹo thân mình, nắm chăn nhét vào miệng hắn: “Nói hươu nói vượn!”

Giữa ban ngày ban mặt, lại nói mấy lời vô liêm sỉ ấy, có biết xấu hổ hay không?

Xuân tẫn hạ chí, một hồi mưa to liên miên ước chừng ba ngày qua đi, hoa sen chớm nở, nắng gắt như lửa. Mùa hè nóng bức suốt bảy tám tuần, sông đào bảo thành hai bên bờ liễu rủ như sương khói, tiếng ve râm ran. Hương lúa chín báo mùa bội thu, tiếng ếch kêu đâu đây văng vẳng. Chiếu Kính phường vẫn thủy chung im lặng. Trong đêm dài, đom đóm lập lòe nơi đình viện. Dưới giàn hoa tử đằng, Ôn Nhã Thần phe phẩy chiết phiết, rung đùi đắc ý tụng một câu “Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh”*** (khẽ giương quạt nhỏ thâu đom đóm), khiến Diệp Thanh Vũ phải liếc mắt một cái.

Theo lẽ thường, ngày này Thiên tử nên di giá đến hành cung tránh nóng. Nay bề trên thân thể yếu nhược, hành trình tránh nóng liền yên lặng hủy bỏ. Cũng vì lẽ thế, hai vị hoàng tử phải ở lại trong cung, mỗi ngày trừ bỏ nghe thái phó giảng bài chính là ở bên long tháp phụng dưỡng. Gia quốc xã tắc, hậu cung không được tham gia vào chính sự, hai vị nương nương an an phận phận ngồi yên trong nội uyển, ngươi chỉ cây dâu mắng cây hòe thì ta cũng giết gà dọa khỉ. Trong triều Lâm Giang vương cùng Cao tướng mỗi bên chấp nửa quyền hành, Trương Lương kế cùng qua cầu mưu (2), đấu đến gay gắt. Thiên hạ hết thảy thái bình, trong kinh cũng sóng yên biển lặng. Ôn Nhã Thần nói được thì làm được, quả thật không cường thế kéo Diệp Thanh Vũ xuất môn như trước. Có khi hai ba ngày, có khi ba bốn buổi, vội vội vàng vàng đến Chiếu Kính phường nhoáng qua một cái. Diệp Thanh Vũ ở bên cửa sổ viết chữ, hắn ở dưới bàn đùa với tiểu miêu. Thỉnh thoàng Ôn tướng quân giao cho công khóa, chờ Diệp Thanh Vũ làm xong, hắn khổ hề hề vén tay áo lên. Vẻ mặt cầu xin sao chép lại một phần.

Diệp Thanh Vũ ngạc nhiên nói: “Không phải là có người chép hộ sao?”

Hắn cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú nghiêm túc đưa bút trên giấy: “Người ta dùng võ tại biên cương lập công, cùng là con cháu nhà võ tướng, ta cũng nên cấp cho mình chút thể diện.”

Có lẽ là tâm huyết dâng trào, mấy ngày nữa sẽ lại chứng nào tật đấy thôi, Diệp Thanh Vũ cũng không để trong lòng, ôm tiểu miêu thích thú nhìn ra tán cây xanh um ngoài cửa sổ. Ánh nắng thảm đạm nóng bức sau giờ ngọ xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt tròn tròn lốm đốm trên mặt đất. Ôn Nhã Thần giương mắt, lẳng lặng nhìn y một hồi, tỉnh lại, nín thở ngưng thần, cúi đầu nâng cao cổ tay, nhất bút nhất họa đều vô cùng thận trọng.

Trong kinh quyền quý khắp nơi, mỗi ngày đều ca xướng, mỗi ngày thưởng kiều hoa. Nghe nói Ỷ Thúy lâu mới ra mắt một cô nương tài mạo song toàn, biết đánh đàn, biết họa tranh, một thân đoan trang thanh cao lại khí khái, bộ dáng tao nhã động lòng người. Xuất thân đường đường chính chính từ nhà quan, trong nhà chịu tội mới bất đắc dĩ phải lưu lạc phong trần. Có người từng nói qua, có chút giống Ngân Nguyệt phu nhân của Phi thiên đổ phường phía đối diện

Khi uống trà, Diệp Thanh Vũ tò mò hỏi ra: “Thật sự giống sao?” Ai cũng biết, phàm là có giai nhân, Ôn thiếu luôn là khách quý đến ủng hộ đầu tiên.

Ôn Nhã Thần gấp lại chiết phiến nghiêng đầu hồi tưởng một khắc, lắc đầu liên tục: “Kém xa. Xa xa nhìn nghiêng mơ hồ có chút giống, đến gần thêm một bước liền khác xa.”

Sáng ra, gió sớm mang theo hơi lạnh, mơn trớn trên giàn hoa, từng đóa từng đóa rơi rơi thành một chuỗi, vài cánh hoa hồng phấn khoan thai bồng bềnh hạ xuống, dừng trên đầu vai Diệp Thanh Vũ. Hắn tự nhiên mà đưa tay thay y phủi đi, ngón tay theo bả vai xẹt qua, chạm lên gò má của y. Đôi mắt bình tĩnh nhìn một hồi, con ngươi thâm sâu như vực thẳm: “Bọn họ nói Quế Chi giống Ngân Nguyệt, a, ta lại cảm thấy, ngươi so với Quế Chi còn giống nàng ấy hơn.”

Tân cô nương của Ỷ Thúy lâu, hoa danh Quế Chi. Đây là lần thứ hai Ôn Nhã Thần so sánh y với Ngân Nguyệt phu nhân, Diệp Thanh Vũ tùy ý đầu ngón tay hắn tại ấn đường của mình lưu luyến, thần sắc bất động, bình tĩnh mở miệng: “Nào có ai lại đem tướng mạo của nam tử cùng nữ tử so sánh? Lan truyền ra ngoài, đối với khuê danh của phu nhân không tốt đâu.”

Hắn nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ không phục, đứng dậy xoay người, khom lưng xem xét chiếc ghế trúc, đôi mắt không gợn sóng trịnh trọng nhìn y: “Ngươi đối Ngân Nguyệt phu nhân thực để tâm.”

Diệp Thanh Vũ khẽ nheo mắt, tươi cười nhàn nhạt, thong dong hỏi lại: “Ôn thiếu chưa từng đối người bên ngoài để tâm sao?”

Môi Ôn Nhã Thần dán lên trán y: “Nàng đối với ngươi cũng rất quan tâm.”

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, mềm nhẹ như mưa phùn, từng chút rơi xuống. Diệp Thanh Vũ không quen ban ngày ban mặt lại thân mật như thế, nghiêng mặt trốn tránh: “Ta cùng nàng có chút hợp ý.”

Ôn Nhã Thần ôm lấy lưng y, há mồm ngậm lấy vành tai y đã hồng thấu: “Các ngươi hợp ý, ta phải làm sao đây? Đêm đó không nên để Chu lão nhị nhìn thấy ngươi.”

Nếu không có thanh âm như heo giãy chết kia của gã, Thanh Vũ của hắn vĩnh viễn là Diệp Thanh Vũ trong Chiếu Kính phường, an an tĩnh tĩnh ở tiểu viện như thường ngày viết chữ uống trà, sẽ chỉ là Diệp Thanh Vũ của riêng một mình Ôn Nhã Thần hắn mà thôi.

Ngày đó còn không phải là ngươi muốn kéo ta ra phố sao? Diệp Thanh Vũ còn muốn nói chuyện, đầu lưỡi hắn liền quấn lấy, cứng rắn lấp đầy miệng y.

Thu bá dốc lòng chăm sóc cây xanh trong chậu, tràn đầy khắp sân. Tùng La Hán, đa lá nhỏ, còn có phượng tiên (3) đang nở rộ… Cầu kết (4) cành khô, phiến lá lại xanh biếc. Trên giàn hoa tử đằng là mấy nhành nho, từng trái nho nhỏ xanh ngọc, chen chúc xúm xít thành một chùm, có vài quả đã phơn phớt tím. Tiểu miêu toàn thân đen như mực bốn chân tuyết trắng thật cẩn thận bò lên trên giàn, vừa không lưu ý trượt chân, kêu meo meo rơi xuống. Ủy ủy khuất khuất dán bên chân chủ nhân, sau lại đứng lên lượn quanh mấy gốc cây xanh tìm chỗ đánh một giấc.

Ôn Nhã Thần một tay phe phẩy chiết phiến, một tay ôm lấy vai Diệp Thanh Vũ, sáp thân dán mặt, cắn cắn vành tai thì thầm ỉ ôi, nữ cầm sư mi nhãn vũ mị đêm trước ở bữa tiệc Trương phủ, tiểu hoa đán thanh âm non nớt trong lòng Chu đại thiếu tối hôm qua, sáng sớm hôm nay, chạy tới Thủy Nguyệt am, khuê tú trong kinh ngày này mỗi tháng nhất định phải tới đó dâng hương. Một đám công tử ca xằng bậy mua chuộc được tiểu ni cô canh cửa, rón ra rón rén tiến vào hậu viện, chọc giấy che cửa sổ, nhìn trộm hết thảy thiên kim danh môn thường không xuất đầu lộ diện. Vận khí của Ôn thiếu so với người ngoài tốt lắm, trong rừng trúc tía gặp được Tam tiểu thư nhà An Dương Hầu, là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương được ca tụng trong kinh thành. Nếu không phải Thánh thể không hợp để tuyển tú, nàng có thể đã được chọn để tiến cung làm nương nương.

Hắn nghiến rằng nghiến lợi oán giận: “Không nghĩ tới nhị tỷ tam tỷ cũng đi, vô duyên vô cớ bị đám lỗ mãng kia nhìn thấy mặt.”

Diệp Thanh Vũ cảm thấy sung sướng, thở dài một tiếng: “Báo ứng.”

Hắn buồn bực dùng chiết phiến xoa xoa chóp mũi, khẩu khí suy sụp: “Cùng lắm thì về sau không làm mấy cái chuyện vô liêm sỉ này nữa.” Thần sắc cũng là thư thái, ánh mắt sáng ngời, không thấy một chút suy sụp tinh thần.

Thời gian lặng lẽ, mọi sự viên mãn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1)  Phan đặng lư tiểu nhàn : tiểu chuẩn của đàn ông năm tốt =)))

Phan: Mặt tựa Phan An – một mỹ nam thời cổ đại của TQ (chắc không ai không biết đâu nhỉ?)

Đặng: Đặng Thông thời Tây Hán. Xuất thân là một người lái đò có cơ duyên được gặp Hán Văn Đế. Sau đó ông được Hán Văn Đế vô cùng yêu thích, cho hưởng hết thảy xa hoa phú quý, còn cho ông đặc quyền được tự đúc tiền đồng => Đặng Thông trở thành người giàu có nhất bấy giờ. Sau này khi thái tử lên ngôi ông bị tịch thu hết của cải, bị vu oan, cuối cùng phải chết đói. Vậy nên mới ví giàu như Đặng Thông.

Lư: *khụ* Cái này… cái này… lừa với ngựa giống nhau, người ta có câu ngựa giống thì các bạn hãy tự suy ra cái của lừa nó cũng không thua kém là được rồi =)))

Tiểu: nhỏ nhẹ, nhường nhịn, cưng chiều vợ con

Nhàn: ung dung tự tai, nhàn tản tiêu dao.

(2) Trương lương kế quá kiều mưu: Trương Lương là một mưu thần đắc lực dưới trướng Lưu Bang. Quá kiều mưu thì ta không rõ lắm, nàng nào biết thì xin chỉ giáo cho ta với.

(3) Phượng tiên: a.k.a cây bóng nước =.=! Nghe tên rõ là oách

(​http:​/​​/​dongphongthieu.files.wordpress.com​/​2014​/​04​/​hoa-phe1bba5ng-tien-20130506154323.jpg​)

(4) Cầu kết

(​http:​/​​/​dongphongthieu.files.wordpress.com​/​2014​/​04​/​3004817515_f489d269e2_z.jpg​)

**Khinh long mạn niệp mạt phục thiêu: mấy câu thơ đoạn này lấy từ Tỳ bà hành của Bạch cư dị.

Xem chi tiết tại link http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=50 (​http:​/​​/​www.thivien.net​/​viewpoem.php?ID=50​)

Mấy câu trong này nó là

… Khinh lung mạn nhiên mạt phục khiêu

Sơ vi Nghê thường hậu Lục yêu

Đại huyền tào tào như cấp vũ

Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ

Tào tào thiết thiết thác tạp đàn

Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn …

Dịch:

… Ngón buông, bắt, khoan khoan dìu dặt,

Trước Nghê thường, sau thoắt Lục yêu.

Dây to nhường đổ mưa rào,

Nỉ non dây nhỏ như trò chuyện riêng.

Tiếng cao thấp lần chen liền gảy,

Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu.



Mình nghĩ ở đây anh đang lấy ngực anh Diệp ra làm tỳ bà J) toàn gảy với gủng J)

 *** Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh: 1 câu thơ trong bài thu tịch

Để hiểu hơn xem ở đây http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=213

Editor: hàng bonus! Đóng dấu chính chủ của editor thân tặng bà con =)) – Chibi Ôn Nhã Thần – Diệp Thanh Vũ chi xuân cung đồ =)))) (trông anh Diệp như cá chết =)))

Khi bà con nhìn thấy chương này được up lên cũng là lúc editor đã suy kiệt vì mất máu quá độ! +______+

Hẹn gặp lại sau 2 tuần nữa!

(​http:​/​​/​dongphongthieu.files.wordpress.com​/​2014​/​04​/​img_09202.jpg​) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.