Tân Hôn - Dạ Phong Khởi

Chương 64: Chương 64: Dễ tin




“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi không có mặt ở khoảng thời gian này, cảm tạ anh vì ba mẹ mà làm tất cả.”

Nói xong Lý Gia Tuấn lộ ra một nụ cười xán lạn chân thành, Lý Cẩm Thành hờ hững lắc đầu, cậu nói: “Ông ấy cũng là cha của tôi.”

Cho đến ngày hôm nay, Lý Cẩm Thành đối với Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như vẫn không thể nói là tha thứ, có điều là cậu khát vọng tình thân, lại tăng thêm nhẹ dạ, bởi vậy mới cùng Lý Diệu Tổ duy trì loại quan hệ không mặn không nhạt.

Đại khái sớm cũng đã dự liệu cậu sẽ phản ứng lạnh nhạt, Lý Gia Tuấn vẫn cười còn nói: “Cẩm Thành…”

Cho đến giờ phút này, hắn mới toát ra vẻ mặt có một chút khó sử.

Trường học sắp vào học nhưng Lý Cẩm Thành cũng không phải rất gấp, đợi một lúc, Lý Gia Tuấn nói: “Tết sắp đến, ba mẹ muốn ở nhà vì anh làm bữa cơm, đến lúc đó… Anh có thể đến chỗ chúng tôi ăn bữa cơm được không?”

Muốn cho nhà mình cảm tình hữu hảo ôn hoà như Hà gia, Lý Cẩm Thành gật đầu, cậu nói: “Được.”

Chắc không nghĩ tới cậu sẽ nhanh như thế đáp ứng, Lý Gia Tuấn tay chân luống cuống, nói quá tốt rồi! Ba mẹ biết nhất định sẽ rất vui vẻ, sau đó hắn còn nói: “Cẩm Thành, anh mau mau đi học, chần chờ một chút sẽ đến muộn!”

Lý Cẩm Thành gật đầu, mắt thấy Lý Gia Tuấn bước đi, cậu mới chầm chậm xoay người.

Tình thân bất luận người nào cũng không thể bỏ qua được, cậu không biết Lý Gia Tuấn làm như vậy là vì Lý Diệu Tổ đề nghị, hay là bản thân của hắn nguyện ý, có điều cậu có thể thấy, Lý Gia Tuấn xác thực thay đổi rất nhiều.

Nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình Lý Cẩm Thành lấy ra liếc mắt nhìn, thấy là điện thoại của Hà Chấn Hiên gọi tới, cậu lập tức bấm nút nhận cuộc gọi, cậu nói: “Có chuyện gì sao anh?”

“Anh nhìn thấy Lý Gia Tuấn.”

“Anh…”

Lý Cẩm Thành quay đầu lại, cũng không nhìn cửa ra vào của trường nữa cậu dừng bước lại, nắm chặt điện thoại di động của mình, cậu mới nói: “Anh có phải là mỗi lần đợi em sau khi đi vào mới rời đi?”

Trong giọng nói mang theo cảm khái và cảm động, Hà Chấn Hiên chỉ im lặng mỉm cười.

Tiếng nói của anh trầm thấp có từ tính, bây giờ pha vào một chút lười biếng, cuối cùng cũng coi như để Lý Cẩm Thành hiểu được câu nói cái gì gọi là âm thanh có thể để người ta mang thai.

“Lý Gia Tuấn tìm em có việc?”

“A? Nha, tết sắp đến rồi, nó muốn em đi đến nhà của nó ăn bữa cơm.”

“Trên người nó có khói đen không?”

“Đã không còn.”

“Vậy thì tốt…”

“Hà Chấn Hiên.”

“Hả?”

“Nhanh sửa sang dung nhan dáng vẻ của anh một chút với dáng vẻ này nếu như bị những người cấp dưới thuộc hạ của anh nhìn thấy, bọn họ thất vọng mất thôi.”

“Anh như vậy là bị ai làm hại?”

Trong giọng nói rốt cục có một chút nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại anh bình thường đi làm xưa nay không đến muộn, Lý Cẩm Thành nén cười, giả vờ rộng lượng nói: “Được được được, em sai, buổi tối em trở về làm gà cho anh ăn!”

Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành cúp điện thoại chạy nhanh về phòng làm việc của mình.

Buổi tối ngày hôm ấy Lý Cẩm Thành vẫn không có làm món gà cho Hà Chấn Hiên.

Lúc anh trở về, Lý Cẩm Thành đã tựa ở đầu giường ngủ, trong tay và bên cạnh tủ đầu giường tất cả đều là tư liệu và sách đang mở ra.

Những cuốn sách kia nhất định là đã lâu đời, dưới ánh đèn những trang sách tỏa ra một màu vàng nhạt cổ xưa.

Hà Chấn Hiên đứng bên giường nhìn một lúc mới đi tới ôm Lý Cẩm Thành nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.

“Hà Chấn Hiên anh phải không?”

“Là anh.”

Lý Cẩm Thành đã mệt mỏi không mở được mắt của mình, giãy dụa chốc lát, cậu mới nói: “Làm thịt gà…”

“Nhớ phải làm.”

“Dạ được…”

Nói xong câu này cậu như là cảm thấy yên tâm, lập tức ngủ tiếp.

Thấy cậu nắm chặt cổ tay áo của mình không buông tay, Hà Chấn Hiên bất đắc dĩ phải để luôn quần áo ôm lấy cậu, anh nghĩ vẫn là sáng sớm ngày mai mới được tắm rửa rồi.

—-

Từ ngày nhận được điện thoại của Lý Diệu Tổ, tới bây giờ Lý Cẩm Thành mới đi đến nhà bọn họ.

Đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này.

Nhà rất nhỏ, không được 100 m, hai phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng trong nhà cũng có vẻ hơi cũ.

Bệnh của Tống Uyển Như nhìn qua tốt hơn rất nhiều, vóc người không mập mạp, ánh mắt tuy rằng còn dại ra, nhưng ít ra nhìn qua vẫn bình thường.

Có điều đã một thời gian ở bệnh viện tâm thần ít nhiều cũng có di chứng về sau, bà đối với mọi chuyện xung quanh phản ứng không mẫn cảm. Thông thường Lý Diệu Tổ kêu bà làm cái gì bà mới đi làm nếu không sẽ không nhúc nhích cứ ngồi ngốc một chỗ.

Đối mặt Tống Uyển Như như vậy, Lý Cẩm Thành cũng không cảm thấy trong lòng có bất kỳ hối hận gì.

Lý Diệu Tổ từ trước là loại người mười ngón không động, nhưng hiện tại ông đã học được nấu ăn, đồng thời mùi vị coi như không tệ.

Trong nhà không có phòng ăn, mấy người ở phòng khách trải một cái bàn vuông giản dị ngồi ăn cơm.

Trên danh nghĩa người một nhà đã gần ba năm không có tụ tập một chỗ ăn một bữa cơm, Lý Cẩm Thành nghĩ mình sẽ có bao nhiêu cảm khái, nhưng trên thực tế cậu một chút cảm giác cũng không có.

Cậu tới nơi này ăn cơm, cũng vì thực hiện một nghĩa vụ để mấy người trong nhà không cần lại khó chịu như vậy, hay là vì cậu cảm giác mình thua thiệt quá nhiều.

Đối mặt với Lý Cẩm Thành thì Lý Diệu Tổ cũng như Lý Gia Tuấn đều có vẻ hơi câu nệ, lúc ăn cơm mọi người không có nói chuyện nhưng bọn họ vẫn không ngừng gắp thức ăn cho Lý Cẩm Thành.

Nghĩ mỗi người đều tận lực bù đắp chút tình cảm này, Lý Cẩm Thành do dự một chút, cậu nói: “Cha mọi người có muốn dọn nhà không?”

Thấy Lý Diệu Tổ ngẩng đầu nhìn mình, Lý Cẩm Thành nói tiếp: “Mọi người ở nơi này khá là nhỏ, ba người ở không tiện, còn có, tôi hiện tại cũng có rất nhiều bất động sản…”

“Không cần đâu anh!”

Ý thức được tự mình nói sai, Lý Gia Tuấn lúng túng nở nụ cười, lập tức làm ra vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Anh đã vì ba mẹ làm rất nhiều chuyện, còn nhà… Sau đó em sẽ mua cho cha mẹ!”

Nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên sẽ không tiếp nhận đề nghị của mình, nên Lý Cẩm Thành cũng không có kiên trì nữa.

Cơm nước xong, Lý Diệu Tổ nói Lý Gia Tuấn muốn xin trường học cho học lên nghiên cứu sinh, ông cảm thấy Lý Cẩm Thành có kinh nghiệm, bởi vậy muốn xin cậu nghĩ cách chỉ cho Lý Gia Tuấn.

Biết ông muốn thay đổi cải thiện quan hệ của hai người, lại nghĩ thời gian còn sớm, Lý Cẩm Thành gật đầu.

“Anh! Anh ở phòng em chờ em! Em đi cắt chút hoa quả rồi đến!”

Hưng phấn nói xong những lời này Lý Gia Tuấn xoay người đi mấy bước, hắn lại hổ thẹn quay đầu lại, nói: “Xin lỗi, Cẩm Thành, tôi quen rồi.”

Lý Cẩm Thành lắc đầu, nhưng không có lên tiếng.

Phòng của Lý Gia Tuấn có chút giống phòng của Lý Cẩm Thành lúc trước còn ở nhà của Trâu Tuấn Khải.

Diện tích rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường, một cái tủ treo quần áo cùng một cái tủ sách.

Có điều dọn dẹp rất cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí giống như một chứng bệnh bị ép buộc phải gọn gàng.

Cậu nhớ hắn từng ở tù trong một thời gian nên Lý Cẩm Thành cũng không phải rất lưu ý.

Trong phòng có chút ngổn ngang chính là bàn học của hắn, bàn học gắn với tủ sách, bên trong cũng để rất nhiều sách.

Lý Cẩm Thành tùy ý liếc mắt nhìn, lại phát hiện bên trong tất cả đều là sách về tâm lý tội phạm, cậu cảm giác thấy hơi kỳ quái thì Lý Gia Tuấn bưng một đĩa hoa quả đã cắt gọt đi vào.

“Em muốn làm cảnh sát, có điều quá khứ của em…”

Hắn tự giễu nở nụ cười, Lý Gia Tuấn nói tiếp: “Em sau này sẽ làm luật sư.”

Lý cẩm thành gật đầu, tiếp nhận hoa quả trong tay hắn, mới nói: “Em có muốn xuất ngoại du học hay không?”

Không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, Lý Gia Tuấn kinh ngạc trợn to con mắt của mình, sau đó hắn lại lộ ra một nụ cười, hắn nói: “Em có nghĩ, có điều em muốn dựa vào năng lực của mình xuất ngoại.”

Lý Cẩm Thành chỉ là đưa ra một kiến nghị, nhưng sẽ không kiên trì, nghe hắn nói như vậy cậu cũng chuyển đề tài câu chuyện.

Từ nhà Lý Diệu Tổ đi ra thì Hà Chấn Hiên đã chờ cậu ở nơi đó.

“Thế nào?”

Lý Cẩm Thành suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có cảm giác gì.”

“Vậy thì người nhà của anh cũng là người nhà em?”

Thấy anh chăm chú mà có chút căng thẳng nhìn mình, Lý Cẩm Thành nén cười, cậu nói: “Nếu như em không thích, có phải sau này chúng ta cũng không cần cùng bọn họ ăn cơm?”

“Cũng không phải không được…”

Thấy anh có vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ Lý Cẩm Thành có chút bất đắc dĩ hôn lên môi của anh nói: “Không có, em rất thích cảm giác cùng với mọi người trong nhà thân cận.”

Sau đó hai người lại đi nhà của Tiếu Bội Đình ăn cơm.

Cô là người thượng lưu thích trưng diện nên trong nhà trang trí rất xa xỉ, có điều xa xỉ cũng mang ý nghĩa hưởng thụ, bởi vậy Lý Cẩm Thành đối với việc đến nhà cô tràn ngập chờ mong.

Từ khi Lý Cẩm Thành quen biết Hà Chấn Hiên, thì cậu hoặc là ở trường học dạy học, hoặc là đi học, bởi vậy hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè hay những lúc rảnh rỗi Hà Chấn Hiên sẽ dẫn cậu xuất ngoại du lịch.

Đáng tiếc năm nay bởi vì Tống Lưu Bạch, ngoại trừ trước sau mấy ngày được nghỉ Tết, Lý Cẩm Thành hầu như không thể nào cùng Hà Chấn Hiên bên nhau.

Hà Chấn Hiên oán niệm viết ở trên mặt của anh, sau đó không biết là bởi vì oán niệm của anh có mạnh mẽ quá hay không mà khi trường học khai giảng không lâu, Tống Lưu Bạch không cẩn thận té cầu thang ở trong nhà mình.

Bác sĩ đưa ra chẩn đoán là đùi phải bị gãy xương, ông ít nhất phải ở bệnh viện đủ ba tháng.

Nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy Hà Chấn Hiên từ xoang mũi phát ra “hừ” lạnh một tiếng, nụ cười trên mặt cũng biến thành rất đắc ý.

Lý Cẩm Thành không nói gì, có điều bắt đầu từ ngày đó cuộc sống của cậu từ từ trở nên ung dung.

—-

Vào tháng tư Tô Tố đang du học nước ngoài tiếp tục học chuyên sâu, nhân trường học được nghỉ xuân đã trở lại Hồng Kông.

Lý Cẩm Thành kỳ thực cũng muốn đi du học nhưng cậu không nỡ xa Hà Chấn Hiên, thứ hai cậu cũng không muốn Hà Chấn Hiên quá cực khổ, bởi vậy cậu không một lần đề cập tới với anh.

Tô Tố là người làm việc có chừng mực, thỉnh thoảng nghe cô nói du học thì phát sinh những chuyện lý thú, làm Lý Cẩm Thành cũng ít nhiều giải tỏa khát khao muốn du học.

Ngoại trừ Tô Tố, Lý Cẩm Thành đối với những người khác trong Tô gia cũng không thân cận.

Tình thân vừa là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm, cậu mang trách nhiệm đã nhiều lắm rồi, cũng không muốn lại tăng thêm gánh nặng về tình cảm cho mình.

Hôm nay Lý Cẩm Thành cùng Tô Tố đi nhà sách mua sách mà cậu giới thiệu cho cô thì cậu nghe thấy có người kêu một tiếng Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành lúc xoay người, nhìn thấy Lý Gia Tuấn đeo mắt kính gọng đen, trong tay ôm rất nhiều sách trang phục điển hình như con mọt sách.

Lý Gia Tuấn cũng ở đây mua sách bởi vì cùng đi với Tô Tố, nên Lý Cẩm Thành cùng hắn hàn huyên vài câu rồi cùng hắn tạm biệt.

“Anh ta là ai?”

Lý Cẩm Thành quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Tố, cậu nói: “Có chuyện gì sao?”

“Không biết, âm khí âm u, làm cho người ta cảm giác rất sợ.”

Lý Cẩm Thành vốn muốn nói hắn đã từng ở tù lao, nhưng nghĩ tới chuyện này liên quan đến việc riêng tư của Lý Gia Tuấn bởi vậy cậu cũng không nói gì thêm.

“Anh ấy đến cùng là ai?”

Tô Tố ở trong lòng nghĩ cô lớn hơn Lý Cẩm Thành ba tuổi nên xem cậu là em họ bởi vì nóng lòng lúc nói chuyện âm lượng không cảm thấy hơi lớn tiếng thậm chí vô thức thúc đẩy Lý Cẩm Thành.

Lý Cẩm Thành đối với ý nghĩ và hành vi của cô có vẻ hơi bất đắc dĩ, mắt thấy Tô Tố còn theo dõi Lý Gia Tuấn, cậu không khỏi sách một tiếng.

Quả nhiên, một giây sau, ánh mắt Tô Tố né tránh biểu hiện sợ hãi, nhưng cô thật sự lo lắng cho Lý Cẩm Thành.

Cô giả vờ trấn định ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Tôi mặc kệ! Chẳng cần biết hắn là ai, anh cũng phải cách hắn xa một chút!”

“Vâng vâng vâng, tôi sau đó nhất định cách hắn xa một chút!”

Lý Cẩm Thành trả lời mất tập trung, trong suy nghĩ của cậu vì không có thấy khói đen trên người Lý Gia Tuấn trở nên không có sợ hãi.

Nhưng cậu xưa nay không nghĩ tới có một ngày mình sẽ mất đi năng lực này, bởi vậy rất nhanh cậu tự cho mình là đúng mà trả giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.