Tân Hôn - Dạ Phong Khởi

Chương 27: Chương 27: Kết hôn




Lý Cẩm Thành từng tưởng tượng qua rất nhiều lần cảnh cậu cùng Lý Diệu Tổ gặp lại như thế nào.

Nếu ông ở hoàn cảnh tốt sẽ đem mình trở thành một người xa lạ, lãnh đạm khách khí liếc mắt một cái, sau đó chân trời góc biển, không bao giờ gặp gỡ.

Nếu ông sống trong hoàn cảnh không tốt, ông có thể sẽ ôm mình khóc rống lưu lại nước mắt, luôn mồm nói Cẩm Thành! Cha là cha của con! Con không thể đối với cha không quan tâm nói lời linh tinh.

Nhưng dù như thế nào, bên trong cũng sẽ không có sự yêu thương mà cậu muốn.

Hơn nữa lại nói tiếp, cậu không nghĩ tới hai người nhanh như vậy lại gặp mặt.

Tuy rằng lúc trước kia công ty plastic Hán Lực tuyên cáo phá sản, nhưng ông đã bán nhà lớn ở Thanh Thủy Loan hơn nữa ông bình thường có giành giụm hẳn là có thể cam đoan nửa đời sau áo cơm không lo.

Lý Diệu Tổ trời sanh tính đa nghi, cá tính cẩn thận, hiện giờ xem ra là có người nhằm vào ông ta thiết kế một cái bẫy không nhỏ.

Nghĩ đến có thể ông ta cho rằng mình nhờ người làm chuyện này, Lý Cẩm Thành tâm tình rốt cục lạnh như băng chết lặng.

“Có việc?”

“Cẩm Thành! Cứu cứu cha! Cha ở nước ngoài bị người lừa hết tiền của cha….”

Nơi này là tiểu khu mình và Hà Chấn Hiên ở, thấy người đi đường ngang qua không ngừng quay đầu lại đánh giá mình, Lý Cẩm Thành cười lạnh, mắt nhìn vẻ mặt vô cùng kích động Lý Diệu Tổ, cậu mới nói: “Con trước đem xe đậu bên kia đã.”

Lý Diệu Tổ so với trong trí nhớ của cậu bộ dáng có vẻ càng thêm già nua tiều tụy, lúc này đã là tháng lạnh nhất ở Hồng Kông, nhưng trên người ông chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh không vừa người.

Thấy Lý Cẩm Thành xuống xe, ông lập tức chạy lại bắt lấy cánh tay cậu, nói: “Cẩm Thành, cứu cứu cha, cha tối hôm qua mới đi thuyền về nơi này… Đến bây giờ… cha còn không có ăn cơm…”

“Cha muốn con giúp như thế nào?”

“Cho cha mượn tiền…”

Mắt nhìn sắc mặt Lý Cẩm Thành, ông càng thêm cẩn thận nói: ” Cha hiện tại người không có đồng nào, muốn ăn cơm, muốn tìm chỗ ở…”

“Rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi vạn? Không, hai trăm vạn!”

“Ăn cơm thuê phòng cần hai trăm vạn?”

“Không, không phải, Cẩm Thành, cha lúc trước ở nước ngoài làm sinh ý về ngọc thạch… trong hội đổ thạch… Chỉ cần con giúp cha một lần cơ hội, cha khẳng định sẽ gỡ vốn!”

Khi nói chuyện, Lý Diệu Tổ sắc mặt thể hiện ra một loại thần sắc mê muội, Lý Cẩm Thành nhìn ông chỉ cảm thấy ông giống như một con bạc.

Thấy Lý Cẩm Thành không nói lời nào, Lý Diệu Tổ còn nói: “Là thật, Cẩm Thành, lúc mới bắt đầu, cha toàn là buôn bán như vậy lời không ít tiền…”

“Nếu như vậy tại sao lại phải chạy đi mượn tiền?”

Hai người làm cha con hơn hai mươi năm, trước đó, Lý Diệu Tổ đã vốn quen cậu đối với mình nhẫn nại cùng kính cẩn nghe theo, lúc này nghe trong giọng nói của cậu có chút trào phúng, ông cũng không có chút tức giận, nói:”Cẩm Thành, lúc trước chính là cha giới thiệu con cùng Hà Chấn Hiên nhận thức! Làm người không thể quên ơn!”

Trước mặt cậu, Lý Diệu Tổ xa lạ vô cùng.

Tuy rằng ông từ trước cũng rất vô sỉ, nhưng khi đó khí độ hàm dưỡng vẫn còn, mà không phải như hiện tại biểu hiện giống những tên vô lại đầu đường.

Quả nhiên là bởi vì chịu khổ, đã đem bản tính hoàn toàn bại lộ ra?

Trầm mặc một lúc nụ cười trên mặt của Lý Cẩm Thành dần trở nên có chút tàn nhẫn, nghĩ đến tình cảnh của mình hiện giờ Lý Diệu Tổ lấy lại tinh thần, nhanh chóng lấy lại tư thế nói: “Cẩm Thành…”

“Cha cảm thấy con sẽ giúp cha sao?”

“Ta… Ta là cha của con…”

“Cha kỳ thật là biết đi?”

“Biết cái gì?”

“Biết con biết cha cùng Tống Uyển Như liên hợp bức điên mẹ cũng gián tiếp hại chết mẹ.”

Nghe Lý Cẩm Thành nói ra những lời này, Lý Diệu Tổ lập tức thần sắc đại biến!

Ông lúc trước cũng đã mơ hồ nhận thấy Lý Cẩm Thành đã biết nhưng cậu chưa nói ra miệng ông cũng cho là mình may mắn.

Hiện giờ xem ra, Lý Gia Tuấn bỏ tù, Tống Uyển Như bị đưa vào bệnh viện tâm thần còn ông thu được vài thất bại hiển nhiên đều là Lý Cẩm Thành sớm đã thiết kế tốt!

“Ngươi!”

Lý Diệu Tổ mặt xám như tro tàn, nhìn ánh mắt của ông cũng tràn ngập hoảng sợ.

“Hãy nhớ lại chuyện của Lý Gia Tuấn cùng Tống Uyển Như, nếu ông không sợ, lần sau có thể tiếp tục xuất hiện ở trước mặt của con.”

Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành mở cửa xe lên xe.

Cậu biết Lý Diệu Tổ về sau cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của mình, hoặc là nói cho dù ông có ý như vậy Hà Chấn Hiên cũng sẽ nghĩ hơn mười biện pháp làm cho ông vĩnh viễn trước mắt của mình biến mất.

Nghĩ như vậy Lý Cẩm Thành lại vô thức cười nhẹ.

Đáng tiếc cho dù không soi gương, cậu cũng biết mình giờ phút này cười cũng rất khó coi.

Vừa mới thấy Lý Diệu Tổ, Lý Cẩm Thành kỳ thật nghĩ tới trước cho ông một số tiền để ông ở Hồng Kông làm việc gì đó cho ông tự lực cánh sinh.

Cho dù cậu hận ông, nhưng Lý Diệu thuỷ chung cũng là cha của cậu.

Đáng tiếc… Thấy thái độ cùng những lời nói của ông với mình, cậu lắc đầu bất quá là chính mình nhất sương tình nguyện, tự mình đa tình.

Mọi người đều muốn gần lành tránh dữ nếu ông cứ làm khó mình như vậy, từ nay về sau cậu chấp nhận một mình không thân nhân, cũng sẽ không nghĩ đến ông nữa.

Lấy hiểu biết của Hà Chấn Hiên đối với Lý Cẩm Thành, mỗi lần trong lòng cậu có việc, cậu sẽ cùng anh nói rất nhiều điều mạc danh kỳ diệu.

Giống như có một ngày, cậu cho anh xem mấy tấm ảnh chụp gà con nói đây là gà con chị Phương nuôi, chỉ là trời đông rất là lạnh, chúng nó bị đông cứng.

Lại một lát sau cậu còn nói về sau chờ già rồi cậu phải đi về nông thôn trồng trọt nuôi gà.

Hà Chấn Hiên kỳ thật biết Lý Cẩm Thành xảy ra chuyện gì. Anh từ lần đầu tiên biết Lý Gia Tuấn hãm hại cậu bị thương, anh liền phái nhiều người đi theo Lý Cẩm Thành bảo vệ.

Đúng như suy nghĩ của Lý Cẩm Thành anh cho người thiết kế bẫy lừa hết tiền của Lý Diệu Tổ, sau đó lại đem số tiền này quyên cho một nhà từ thiện ở Myanmar.

Chỉ là chuyện này đã qua hơn một tháng, anh cũng không nghĩ tới Lý Diệu Tổ lại còn có mặt mũi trở về tìm Lý Cẩm Thành.

Nghĩ đến chính mình từng nói qua không làm cho cậu bị ủy khuất gì Hà Chấn Hiên đối với hành vi của Lý Diệu Tổ càng thêm phẫn nộ.

Anh đã hiểu được tính cách của Lý Cẩm Thành tích lũy tháng ngày nhẫn nại, khiến cho cậu đã quên hết phương thức tâm sự bình thường với người khác.

Nghĩ như vậy Hà Chấn Hiên mới nhắn cho cậu một tin nhắn, nói trong tình cảm cần phải ngang hàng trả giá, nếu người đối với mình không tốt, thì một cũng có thể dùng phương thức tương tự đối đãi với người đó, còn có, ngàn vạn lần không cần áy náy, đây không phải là lỗi của mình.

Lý Cẩm Thành nhận tin nhắn đến khi Hà Chấn Hiên chấm dứt một vòng hội nghị cậu mới trả lời, chỉ đơn giản ba chữ em đã biết. Nhưng từ đó về sau, anh không có nhắn cho cậu loại tin nhắn như vậy nữa.

Bất quá làm cho Lý Cẩm Thành tâm tình khôi phục, không chỉ có tin nhắn của Hà Chấn Hiên sau khi Lý Diệu Tổ xuất hiện rồi biến mất ngày thứ ba cậu nhận được điện thoại của Nhậm Vũ Sâm.

Trong điện thoại Nhậm Vũ Sâm nói chuyện chậm rãi: “Thầy Lý ngày mai chính là sinh nhật của em, thầy tới tham gia tiệc sinh nhật của em được không?”

Lý Cẩm Thành cảm thấy cậu nhóc này sức khỏe có chút yếu ớt, nhưng nghĩ đến không lâu nhóc còn đến vườn trẻ đọc sách, thân thể cũng khá hơn nhiều, bởi vậy cậu rất thoải mái, không tiếng động nở nụ cười một chút, sau đó cậu mới học ngữ khí của Nhậm Vũ Sâm nói:”Được, ngày mai nhất định đến, còn có, cám ơn em đã mời thầy, thầy rất vui vẻ.”

Ngày hôm sau cậu mang theo quà tặng tới nhà Nhậm Vũ Sâm, bên trong đã có vài bạn nhỏ học cùng lớp và Trần Tư Nhân thầy giáo dạy mỹ thuật tạo hình mà Nhậm Vũ Sâm thích nhất.

Có lẽ là bởi vì không quen với Nhậm Vũ Kiều nên đêm nay Trần Tư Nhân biểu hiện có chút câu nệ, hai người nói chuyện qua lại, Lý Cẩm Thành ở lại một lát ngồi với các em học sinh rồi cậu mới chạy tới phòng bếp xem Nhậm Vũ Kiều.

Nhậm Vũ Kiều căn bản không biết nấu ăn phòng bếp trước mắt chỉ có thể dùng hai chữ lộn xộn để hình dung. Lý Cẩm Thành đứng ở cạnh cửa nhìn trong chốc lát, mới nói: “Cho dù cậu có tâm ý, cũng không nên lấy sức khỏe của các bạn nhỏ để thử nghiệm.”

Quan hệ của hai người trong vòng bí mật cũng đã khá nhiều, Nhậm Vũ Kiều quay đầu lại nhìn cậu một cái, nói: “Người giúp việc đã làm sẵn tất cả đặt ở trong tủ lạnh.”

Nghĩ nghĩ, cậu ta còn nói: “Chính là tôi không nghĩ tới nấu ăn khó như vậy.”

“Làm cái gì?”

Thấy Lý Cẩm Thành đã lấy tạp dề, Nhậm Vũ Kiều nói: “Sườn nướng hoàng kim, cá Tây hồ nấu dấm chua.”

Động tác Lý Cẩm Thành dừng lại, nói: “Đây là những món ăn lần trước tôi đã làm cho Vũ Sâm.”

“Đúng, tôi vừa mới hỏi em ấy, nó nói muốn ăn…”

Nói xong trên mặt cậu ta rốt cục lộ ra một chút ảo não, Lý Cẩm Thành nén cười, quay đầu lại chuẩn bị xào rau.

Trong phòng khách phi thường náo nhiệt, nghe thấy tiếng chuông cửa, Lý Cẩm Thành cúi đầu, nhìn Nhậm Vũ Kiều đang lột tỏi nói: “Đi mở cửa đi.”

Nhậm Vũ Kiều không biết đang suy nghĩ gì, giống như đi vào cõi thần tiên, nghe tiếng gọi mới lấy lại tinh thần chạy đi mở cửa.

Không bao lâu, nơi huyền quan truyền đến một trận khắc khẩu, sau vài phút là tiếng của Nhậm Vũ Kiều nói một câu “cút” cùng với thanh âm đóng cửa mạnh mẽ.

“Chuyện gì xảy ra?”

Nhậm Vũ Kiều mặt không chút thay đổi tiếp tục lột tỏi, nói: “Là dì cả của tôi.”

Dừng một chút, cậu ta còn nói: “Bà ta lại đây đòi tiền.”

Nghĩ đến đây là việc nhà của bọn họ, Lý Cẩm Thành cũng không hỏi lại, chỉ là Nhậm Vũ Kiều đối với việc này cũng không thèm để ý, cầm trong tay một tép tỏi đã lột xong bỏ vào trong bát, mới nói:”Từ khi ba mẹ tôi mất, bà ta mỗi tháng đều đến.”

“Bà ấy thực thiếu tiền sao?”

“Không, bà ta tuyệt đối so với chúng tôi có tiền hơn, chỉ vì… người của hai nhà lúc trước từng cùng nhau làm ăn…”

“Các cậu thiếu bọn họ tiền?”

“Không có, lúc trước tôi bán đi công ty của gia gia đình đã thanh toán tiền hết cho bọn họ… Là bọn họ cảm thấy không đủ…”

“Khi đó cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám.”

Nghe cậu ta nói như vậy Lý Cẩm Thành cuối cùng hiểu được tính cách của cậu ta vì cái gì trở nên quái gở.

Nghĩ nghĩ, cậu một bên đem món cá đã làm xong vừa dọn ra vừa nói: “Nếu chán ghét bọn họ dây dưa, cậu hẳn là nên nghĩ biện pháp, hơn nữa, cậu không phải đang làm việc ở văn phòng thám tử sao?”

Nhậm Vũ Kiều không nói gì thêm, đợi khi Lý Cẩm Thành quay đầu lại thì mới phát hiện vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của cậu ta.

Lý Cẩm Thành buồn cười, nghĩ người này không chỉ có tính cách quái gở, thần kinh còn thô nữa.

Học sinh của Lý Cẩm Thành gia cảnh đều thập phần khá giả, ăn xong bánh ngọt, các người giúp việc, bảo mẫu lục tục lên lầu đón người.

Thấy phòng khách cùng phòng bếp loạn thành một đoàn, nghĩ mình trở về cũng không có việc gì làm Lý Cẩm Thành lại giúp đỡ thu thập dọn dẹp phòng.

“Tôi đưa anh trở về?”

Nghe tiếng của Nhậm Vũ Kiều, Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, mới phát hiện thời gian đã khuya.

“Vũ Sâm đâu?”

“Đã đi ngủ.”

Lý Cẩm Thành đêm nay cũng không có lái xe, nhưng nhà của Nhậm Vũ Sâm ở trong khu vực trung tâm, nghĩ đến ra về là có thể gọi xe, bởi vậy cậu cự tuyệt ý tốt của Nhậm Vũ Kiều.

“Tôi rất có thành ý.”

Nhậm Vũ Kiều trước sau như một không đổi ý cũng làm cho Lý Cẩm Thành cảm giác vô lực.

Giống như vừa rồi cậu ta muốn cùng mình nói ra tâm sự nhưng thần tình lại lạnh lùng, hỏi một câu đáp một câu, khiến cho Lý Cẩm Thành có cảm giác mình bức bách không màng cảm thụ của cậu ta.

Nhậm Vũ Kiều ngoại hình khí chất rất tương xứng với xe thể thao.

Tới dưới lầu vào ga ra, Lý Cẩm Thành lại cùng cậu thấp giọng nói cảm tạ.

“Cẩm Thành?”

Nghe thấy tiếng nói của Hà Chấn Hiên, Lý Cẩm Thành có chút không dám tin quay đầu lại, đợi cho cậu thấy xe của Hà Chấn Hiên chạy tới, cậu lập tức bước nhanh qua, nói: “Anh thực đã trở lại?”

Khóe mắt đuôi lông mày che dấu không được ý mừng, Hà Chấn Hiên gật đầu, khóe miệng cũng không tự chủ được khẽ cười.

“Cậu kia là?”

“Là anh của học trò em, hôm nay em trai của cậu ấy sinh nhật.”

Hà Chấn Hiên nhìn chiếc xe thể thao, lại nghĩ tới gương mặt kia trong bóng đêm kia thật anh tuấn lạnh lùng cảm thấy người nọ tựa hồ tính tình khá gia trưởng không có từ ngữ nào diễn tả cho hết.

Hà Chấn Hiên vì Lý Cẩm Thành có mua món quà khá thực dụng là một chiếc đồng hồ.

Biết đây là quà do anh tự mình chọn lựa Lý Cẩm Thành vui vẻ hôn anh một cái.

“Như thế nào lại nghĩ mua quà cho em?”

Hà Chấn Hiên giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại cũng không nói, nhìn anh như vậy, Lý Cẩm Thành ra vẻ nghiêm túc, nói: “Anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em phải không?”

“Vĩnh viễn sẽ không.”

Nói xong câu này, anh nghiêng đầu hôn Lý Cẩm Thành.

Trước đây anh từng bay ra ngoại quốc vô số lần, thời gian không quan trọng vì không có ai chờ đợi nhưng lần này bởi vì Lý Cẩm Thành, làm anh chân chính hiểu được cái gì gọi là một ngày không thấy như cách ba thu.

Hà Chấn Hiên về đến nhà không lâu, Lý Cẩm Thành liền nhận được điện thoại của Hà Tông Đồng gọi tới.

“Cẩm Thành, lần trước là ông tâm tình không tốt lung tung cùng con phát giận, thực xin lỗi.”

Hà Tông Đồng rõ ràng lưu loát giải thích với mình, Lý Cẩm Thành mắt nhìn cửa thư phòng đối diện chỉ thản nhiên nói: “Không có việc gì.”

“Cháu ngoan ông nội biết con sẽ thông cảm cho ông.”

Dừng một chút, ông mới nói: “Chấn Hiên cùng con đã lâu chưa có về nhà ăn cơm, cuối tuần này đến chỗ ông nội ăn cơm có được không?”

Vậy đại khái đây mới là mục đích thực sự của ông khi gọi cuộc điện thoại này, Lý Cẩm Thành thần sắc không thay đổi, nói đồng ý rồi cậu mới cúp điện thoại trong tay.

Nếu không đoán sai, Hà Chấn Hiên đang cùng ông nội chiến tranh lạnh.

Tuy rằng biết hai người họ cuối cùng cũng hòa hảo, nhưng vết thương lại vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Hơn nữa đối với hiểu biết của Lý Cẩm Thành chỉ cần cậu cùng với sống chung một ngày Hà Chấn Hiên thì phải luôn đảm đương vai trò hòa giải cho hai người họ.

Đợi cho Hà Chấn Hiên chấm dứt cuộc video điện thoại, Lý Cẩm Thành mới từ phía sau lưng ôm cổ của anh, nói: “Ông nội muốn chúng ta cuối tuần về nhà ăn cơm.”

Hà Chấn Hiên như là không nghe thấy những lời này, xoay người kéo Lý Cẩm Thành vào ngực mình, một lúc sau mới nói: “Cẩm Thành, ngày mai cùng anh đi Mỹ một chuyến có được không?”

“Để làm chi? Hơn nữa lại sắp đến đêm trừ tịch…”

“Kết hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.