Tân Hôn - Dạ Phong Khởi

Chương 40: Chương 40: Thủ thuật che mắt




Ra khỏi tòa biệt thự cao cấp của Hà gia, Lý Cẩm Thành gọi điện thoại cho Nhậm Vũ Kiều.

“Không được, có thể bắt cóc Hà Chấn Hiên khẳng định là tội phạm chuyên nghiệp, dựa vào công phu mèo quào của chúng ta sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ.”

Nghe Nhậm Vũ Kiều nói như vậy, Lý Cẩm Thành trong lòng chợt lạnh, một lát sau cậu mới nói một câu: “Thật không có biện pháp nào nữa sao?”

“Cũng không phải… Chúng tôi am hiểu cách truy tìm tung tích, trừ phi biết đại khái vị trí của anh ấy…”

Nếu biết vị trí của anh cậu cũng không cần tìm Nhậm Vũ Kiều hỗ trợ.

“Người Hà gia có báo cảnh sát không?”

“Không có, ông nội của anh ấy không tin cảnh sát, Ông ấy nghĩ giao tiền chuộc…”

“Thân phận của bọn cướp còn chưa được làm rõ ràng, Ông ấy không sợ người bắt cóc có được tiền sau đó sẽ giết con tin?!”

Nói xong xong ý của mình mới cảm thấy những lời này quá tàn khốc, Nhậm Vũ Kiều dừng một chút, mới ngốc ngốc an ủi cậu, Nhậm Vũ Kiều nói: “Có điều lấy quyền thế và tài phú của Hà gia, Hà Chấn Hiên… hẳn là không có việc gì.”

Đối với suy nghĩ của người khác có thể sẽ cho đây là may mắn, nhưng Lý Cẩm Thành không cho là như vậy.

Nếu người bắt cóc Hà Chấn Hiên là Hà Châu Nhiên, vậy hắn nhất định quyết tâm muốn giết chết Hà Chấn Hiên.

Nếu Hà Chấn Hiên chết Vinh Thịnh sẽ rơi vào tay hắn hoặc là vào tay Hà Kỳ Phong, nhưng mặc kệ là ai trong hai người Hà Châu Nhiên sau này sẽ một tay che trời, lại càng không có người đi điều tra việc hắn từng ngầm chiếm tài sản của Tập đoàn.

Mà bọn cướp bắt cóc Hà Chấn Hiên đòi tới một tỷ tiền chuộc chỉ là một thủ thuật che mắt.

Như vậy xem ra tình cảnh của Hà Chấn Hiên so với trong tưởng tượng của cậu nguy hiểm hơn rất nhiều.

Nhưng dù như thế nào một tỷ tiền chuộc này bọn cướp nhất định sẽ yêu cầu cho được, chỉ là khi đã nhận được tiền, e rằng bọn cướp không chỉ là muốn tiền mà còn…

“Anh đang rất lo lắng cho anh ấy?”

Nghe Nhậm Vũ Kiều nói chuyện, Lý Cẩm Thành ngẩng đầu cười ảm đạm, cậu nói: “Ừm, nghĩ về sau không có anh ấy, cuộc sống của tôi cũng không còn có ý nghĩa.”

Anh cho cậu ấm áp, cho cậu một cảm giác được cứu rỗi, nếu có một ngày người này thật sự biến mất có lẽ đối với cậu sẽ không có nổi đau nào lớn hơn là cậu mất anh.

Lý Cẩm Thành cúp điện thoại, chuẩn bị khi về đến nhà cậu sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát.

Giờ này khắc này, cậu duy nhất tin tưởng chính là cảnh sát.

Khi về đến nhà, Lý Cẩm Thành gặp thím hai đang chờ ở trước của nhà, cậu ngoài ý muốn nói: “Thím tại sao lại ở chỗ này?”

“Cậu mở cửa đi, thím có lời muốn nói với cậu.”

Lý Cẩm Thành mở cửa phòng, Thạch Âm Lam đi theo cậu vào phòng khách.

Lý Cẩm Thành đối với bà cũng không biết nhiều, trong ấn tượng thì người này trầm mặc ít lời, ít khi phát biểu ý kiến của mình. Hà Kỳ Tuyên cùng Hà Kỳ Phong cũng rất tôn trọng bà.

Lý Cẩm Thành rót cho bà một ly nước, Thạch Âm Lam quan sát cậu, bà nói: “Cậu có phải biết chuyện này là do Hà Châu Nhiên làm không?”

Thấy Lý Cẩm Thành kinh ngạc nhìn về phía mình, Thạch Âm Lam mới cầm lấy ly nước, bà nói: “Hôm nay sau khi Hà Tông Đồng nói chuyện với cậu trong thư phòng, ông ấy đi ra ngoài tôi đã thấy ông ấy nhiều lần dùng ánh mắt phức tạp quan sát Hà Châu Nhiên, còn có, tôi biết Chấn Hiên điều tra được việc Hà Châu Nhiên ngầm chiếm tài sản của Tập đoàn.”

“Thím như thế nào…”

Thạch Âm Lam uống một ngụm nước bà nói tiếp: “Tôi vẫn luôn điều tra ông ấy.”

“Nhưng mà thím là…”

“Tôi là vợ của ông ấy?”

Thạch Âm Lam thất thanh cười lạnh, bà nói: “Chúng tôi thuộc loại thương mại thông gia, ngay từ đầu cũng không thể có cảm tình nhưng dù sao cũng làm vợ… Tôi làm đúng phận sự của mình, chuyện nên làm cũng đã làm chỉ là Hà Châu Nhiên… Ông ấy đối với không có chút tôn trọng nào. Ông ấy bao dưỡng nữ minh tinh tuổi tác còn nhỏ hơn con ông ấy, thậm chí ở bên ngoài còn có con riêng…”

Thấy Lý Cẩm Thành vẫn không phản ứng nhìn mình, Thạch Âm Lam buông ly nước trong tay bà tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu chỉ có như thế thì tôi sẽ mở mắt nhắm mắt mở, đáng tiếc… Ông ấy quá ngu ngốc… Rõ ràng không có năng lực quản lý tập đoàn, lại mưu toan muốn chiếm được tất cả của Vinh Thịnh, luôn miệng nói tất cả là vì muốn tốt cho Phong, nhưng trên thực tế lại là vì mình… Một khi Chấn Hiên gặp chuyện không may, ông ấy nắm trong tay Vinh Thịnh thì thế lực của Hà gia khi ấy sẽ bị lật đổ Phong cũng sẽ không chiếm được gì. Thêm vào đó ông ấy còn có con riêng ở ngoài, ba người chúng tôi tình cảnh có thể sẽ rất thê thảm, cho nên… Hôm nay cho dù cậu không nói với Hà Tông Đồng chuyện gì thì tôi cũng sẽ cho người đem tư liệu mà Hà Châu Nhiên ngầm chiếm tài sản của tập đoàn giao cho ông ấy…”

“Vậy tại sao thím tới tìm tôi?”

“Giữa cậu và Hà Tông Đồng, tôi càng tin tưởng cậu hơn.”

“Thím biết Chấn Hiên bị nhốt ở đâu phải không?”

“Biết đại khái vị trí…”

“Thím muốn điều kiện gì?”

“Ba người chúng tôi ở Hà gia được hưởng lợi ích và quyền lợi không thay đổi, chủ yếu… tôi kỳ thật là vì hai đứa con của mình thôi…”

Nói xong bà có chút tiếc nuối cúi đầu, rồi bà nói tiếp: “Tuy rằng Tuyên và Phong có phẩm hạnh chính trực đối với tôi cũng rất hiếu thuận, nhưng năng lực của bọn nhỏ còn thua xa với Chấn Hiên… Nếu có thể, tôi hy vọng Chấn Hiên có thể che chở giúp đỡ cho bọn nhỏ, đợi cho bọn nhỏ có thể tự lập là tốt rồi…”

“Nếu Chấn Hiên không có việc gì, tôi đáp ứng thím.”

“Còn có, chuyện ngày hôm nay tôi không muốn nói cho bất luận kẻ nào…”

Thấy Lý Cẩm Thành gật đầu, Thạch Âm Lam mới nói: ” Cậu có biết làng chài ở Ma cao?”

“Biết.”

Vì địa hình sông nước ở nơi đó nên tất cả ngư dân đều dựng bè làm nhà ở.

Các nhà bè được dựng thẳng đứng trên mặt nước, từng cái liên kết nhau, ngư dân dùng thuyền nhỏ để di chuyển nên làm cho nơi này nhân long hỗn tạp, trị an hỗn loạn.

Lúc trước những người nhập cư trái phép thường hay dùng con đường ngoằn nghèo này để vượt biên trái phép.

Nói cách khác, một khi có biến động nhỏ, Hà Chấn Hiên sẽ bị bọn bắt cóc đưa đi một quốc gia Đông Nam Á nào khác.

Nhìn thấy được sự tức giận mãnh liệt trên mặt của Lý Cẩm Thành, Thạch Âm Lam nói: “Cậu cần nắm chắc thời gian, còn có lúc tôi rời khỏi Hà gia, Hà Tông Đồng đã gọi điện thoại xoay sở tiền…”

“Cám ơn Thím.”

Thấy Lý Cẩm Thành như vô thức nói chuyện với mình, Thạch Âm Lam đưa cho cậu tấm danh thiếp, bà nói: “Có việc gì thì cậu gọi số điện thoại này tìm tôi.”

Sau khi Thạch Âm Lam rời đi, Lý Cẩm Thành gọi điện thoại báo cho cảnh sát.

Không tới nửa tiếng rất đông cảnh sát đã đến nhà của Lý Cẩm Thành.

Theo hình thức sẽ có những câu hỏi, sau khi trả lời những câu hỏi cho có lệ đó thì vị cảnh sát chỉ huy họ Lương kia nhìn Lý Cẩm Thành, hắn nói: “Lý tiên sinh, Ngài không cung cấp cho chúng tôi tư liệu của nạn nhân, vậy ngài muốn chúng tôi làm sao tín nhiệm ngài?”

Bình thường khi gặp phải trường hợp như vậy, cảnh sát không phải nên lập tức triển khai điều tra? Nhưng hiện tại vị cảnh sát họ Lương này vào thời điểm hiện tại lại xoắn xuýt vào vấn đề râu ria không quan trọng.

Lúc trước Lý Cẩm Thành biết có một số người có quan hệ ngoại giao với bên luật pháp, hiện giờ xem ra Hà Tông Đồng đã cùng người của bên cảnh sát có quan hệ.

Vì cái gì? Có thật là lo lắng cho an nguy của Hà Chấn Hiên không?

Hay hoặc là ông ấy đã tin lời của mình, nên cố ý làm như để tránh cho việc xấu trong nhà bị truyền ra ngoài?

“Lý tiên sinh…”

Lý Cẩm Thành kỳ thật rất muốn mắng hắn không hoàn thành nghĩa vụ của một người cảnh sát, không cảm thấy hổ thẹn với chức vụ chỉ huy của mình, nhưng Hồng Kông pháp luật rất nghiêm ngặt, vì không muốn mình bị phán vào tội gây trở ngại công vụ, vũ nhục nhân viên cảnh sát phải đối mặt với các tội danh chờ khởi tố, cậu cuối cùng không nói một lời.

“Chỉ huy Lương, chúng ta nên là lập tức triển khai điều tra, đây là sự kiện đặc thù, không cần…”

Nói chuyện là một người cảnh sát hơn ba mươi tuổi, người cảnh sát này có vẻ mặt kiên nghị, nhưng bị chỉ huy Lương liếc mắt nhìn hắn cũng không nói gì thêm nữa.

Sau khi cảnh sát lần lượt rời đi, Lý Cẩm Thành lại gọi điện thoại cho Nhậm Vũ Kiều.

“Anh trước hết tới chỗ của tôi, tôi mang anh đi gặp cộng sự của tôi Tống Hòa Kiều.”

Sau khi Lý Cẩm Thành đi đến dưới lầu nhà của Nhậm Vũ Kiều thì phát hiện trên đầu của cậu ta có quấn bang gạt.

“Cậu làm sao vậy?”

Nhậm Vũ Kiều buồn bực bứt nhẹ tóc của mình, một bên mở cửa xe nói: “Khúc Ninh lấy ly nước ném vào tôi.”

“Vì cái gì?”

“Anh ấy muốn tôi và Vũ Sâm cùng anh ấy đi Mỹ.”

“Anh ấy thực thích cậu…”

Nhậm Vũ kiều nghe vậy lộ ra một nụ cười lạnh, cậu ta nói: “Nói yêu tôi nhưng đồng thời không ngừng cùng những người khác nhau lên giường? Có thể là bởi vì không chiếm được nên cảm thấy không cam lòng mà thôi.”

Lý Cẩm Thành đối với chuyện của bọn họ thật sự không biết, hơn nữa lúc này tâm tư của cậu hoàn toàn không đặt ở việc này nên cậu cũng không nói gì thêm.

Yên lặng một lúc Lý Cẩm Thành nhận được một cú điện thoại xa lạ.

“Lý tiên sinh, tôi là Triệu Nguyên Ninh là người cảnh sát vừa mới lúc nãy ở nhà cậu.”

Giọng nói này Lý Cẩm Thành nhớ rõ, vị này là người lúc nãy thay cậu nói với ngài chỉ huy kia.

“Làm sao anh biết được số điện thoại di động của tôi?”

“Lúc nãy tôi là người ghi chép thông tin, Lý tiên sinh, tôi không biết chỉ huy Lương căn cứ vào đâu mà ra quyết định như vậy, nhưng ngài phải tin tưởng không phải người cảnh sát nào cũng giống như vậy…”

“Cho nên?”

“Tôi cùng với vài người anh em đã thương lượng, chúng tôi quyết định giúp anh… Tất nhiên, đây cũng vì chúng tôi là một người cảnh sát nên phải hoàn thành trách nhiệm của mình…”

Phát hiện Lý Cẩm Thành không nói lời nào, Triệu Nguyên Ninh lại giải thích, anh nói: “Bắt cóc vị tiên sinh kia chính là một nhóm tội phạm chuyên nghiệp, quan trọng là không vi phạm pháp luật, cậu cần trợ giúp của chúng tôi.”

“Không phải, các anh như vậy… Có thể các anh sẽ gặp phiền toái không?”

“Chỉ cần chúng tôi cứu được nạn nhân, đến lúc đó gặp phiền toái chính là nhóm người chỉ huy Lương.”

“Cám ơn.”

Sau khi nói cho Triệu Nguyên Ninh địa chỉ trụ sở trinh thám của Tống Hòa Kiều, Lý Cẩm Thành không khỏi một hơi thở dài nhẹ nhõm.

Lúc trước cậu ở trong trường học quân sự nghe qua cảnh sát toạ đàm, nói trong hai mươi bốn giờ không thể giải cứu nạn nhân bị bắt cóc làm con tin, thì con tin rất dễ gặp nguy hiểm hoặc bị giết. Lý Cẩm Thành liếc nhìn đồng hồ, lúc này Hà chấn Hiên bị bắt chưa tới bốn tiếng.

Tống Hòa Kiều nhìn qua như người trung niên thành công trong sự nghiệp, hoàn toàn không giống người mới chỉ có hai mươi bảy tuổi.

“Lý tiên sinh, ngài thật chiếu cố chúng tôi rất nhiều.”

Lý Cẩm Thành không có tâm trạng cùng hắn nói giỡn, chỉ thản nhiên gật đầu một cái.

Quy mô văn phòng thám tử của Tống Hòa Kiều so với trong tưởng tượng của cậu lớn hơn nhiều. Sau khi được Tống Hòa Kiều giới thiệu Lý Cẩm Thành mới biết được đây là văn phòng thám tử cao cấp nhất ở Hồng Kông.

Lý Cẩm Thành liếc mắt nhìn Nhậm Vũ Kiều bên trong, cậu ta cũng không có phản ứng gì.

Các nơi ở Hồng kông đều có người của văn phòng thám tử bố trí, những người này bao gồm người nhặt rác, những người lang thang, người bán hàng rong, thậm chí là bà chủ tiệm tạp hóa….

Tổ trọng án cảnh sát cũng giống như thế.

Nhờ có Thạch Âm Lam cung cấp đầu mối hữu dụng, sau thời gian chờ đợi hai tiếng dài đằng đẵng Tống Hòa Kiều nhận được điện thoại xác định vị trí của bọn bắt cóc.

Cùng lúc đó, Triệu Nguyên Ninh cũng gọi điện thoại cho đồng nghiệp của mình.

—-

Sau hơn một giờ, bọn họ tới được làng chài ở Ma cau, cũng đồng thời gặp mặt đồng sự của Triệu Nguyên Ninh.

“Cậu cùng bạn của cậu ở chỗ này chờ, chúng tôi nhất định sẽ giải cứu được con tin.”

Nói xong giống như cổ vũ cậu, Triệu Nguyên Ninh vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Nhậm Vũ Kiều cương quyết đi cùng Lý Cẩm Thành hai người ngồi chờ ở trong xe. Nhìn Lý Cẩm Thành không ngừng ngồi thẳng rồi lại vô lực dựa vào ghế xe, Nhậm Vũ Kiều không thể không nắm tay an ủi cậu.

Nhiệt độ trên tay của Lý Cẩm Thành thật thấp, thấy cậu quay đầu lại Nhậm Vũ Kiều nhỏ nhẹ an ủi cậu, Nhậm Vũ Kiều nói: “Anh ấy sẽ không có việc gì.”

Khi nói chuyện vừa dứt lời cách đó không xa truyền đến tiếng súng.

Đây là lần đầu tiên Lý Cẩm Thành nghe được tiếng súng ở khoảng cách gần như vậy, âm thanh chấn động cộng với tiếng vang chói tai.

Lý Cẩm Thành hai tay nắm chặt yên lặng cầu nguyện, không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận nổ súng nữa.

Cậu ngẩng đầu, trông thấy Hà Chấn Hiên trong đám người, tuy rằng quần áo tả tơi, vết thương đầy người, lại kiên trì tự mình bước đi.

“Chấn Hiên!”

Nghe được tiếng gọi của Lý Cẩm Thành, vẻ mặt của Hà Chấn Hiên thật kinh ngạc anh lập tức ngẩng đầu.

Triệu Nguyên Ninh nhìn anh lảo đảo chạy tới bên Lý Cẩm Thành, pha trò nói: “Lần này nhờ có cậu ấy, bằng không chúng tôi không thể nhanh như vậy cứu được anh ra.”

Bởi vì cảm động hai mắt Hà Chấn Hiên chua xót nhưng anh không thể nói nên lời chỉ dùng hết sức mạnh của mình ôm Lý Cẩm Thành vào lòng.

“Em biết anh sẽ không sảy ra chuyện gì.”

“Đúng, bởi vì anh có em.”

Nói xong câu này Hà Chấn Hiên rốt cục vẫn không nhịn nói ra, giống như an ủi cậu anh hôn lên khóe miệng của cậu.

“Không có việc gì, đừng sợ.”

“Dạ…”

“Oa, đó là hai người đàn ông!”

“Tại sao lại khoa trương như vậy?”

“Đời bây giờ mà.”

Tiếng súng của cảnh sát làm không ít ngư dân tụ lại, có thể là tư tưởng của bọn họ khá truyền thống bảo thủ thấy bọn họ ôm nhau lộ ra biểu tình không tán thành.

“Lý tiên sinh, Hà tiên sinh, không bằng chúng tôi đưa các anh về nhà trung sau đó các anh cứ từ từ mà thân thiết?”

Triệu Nguyên Ninh thiện ý trêu chọc làm các đồng sự của anh cười vang. Lý Cẩm Thành bị bọn họ làm cho xấu hổ, đang chuẩn bị đỡ Hà Chấn Hiên rời đi thì cậu thấy trong đám đông có một người nọ trên người bao phủ dày đặc khói đen.

Người nọ Lý Cẩm Thành không biết, trên đầu đội nón như ngư dân đánh cá, gương mặt bị che đi hơn phân nửa.

Lý Cẩm Thành cảm thấy có gì đó không đúng, khi cậu nhìn thấy động tác kế tiếp của người kia, cậu vô thức đẩy Hà Chấn Hiên ra bên cạnh.

Sau tiếng súng là bên trái lồng ngực truyền đến một trận đau đớn, đi đôi với tiếng mọi người la hét là tiếng gào thét của Hà Chấn Hiên, anh thật không dám tin nổi đau đớn biến thành mất cảm giác.

Lúc ngã xuống đất Lý Cẩm Thành nghĩ có lẽ cậu thật sự đúng là dùng để chắn kiếp cho Hà Chấn Hiên. Bắt đầu từ việc của Hà Diệu Thanh, những người mà trên người họ xuất hiện khói đen chính xác họ muốn thương tổn kỳ thật đều là Hà Chấn Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.