Tân Hôn - Dạ Phong Khởi

Chương 2: Chương 2: Trùng sinh




“Cẩm Thành? Cẩm Thành!”

Lý Cẩm Thành đang trong cơn ác mộng chợt bừng tỉnh vì tiếng gọi của Ngụy Xuân Phương, cậu hơi thất thần trong giây lát rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Cậu từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Ngụy Xuân Phương, nhưng trước đó Lý Cẩm Thành đã có bốn năm dài chưa từng gặp qua chị.

Cậu thất thần như vậy một lúc, sau đó cậu mới đứng dậy nhìn về phía bốn phía.

Nhà cậu ở Hồng Kông, đây là căn phòng của cậu, vật dụng và cách bố trí quen thuộc, Lý Cẩm Thành vô ý thức xoa cổ của mình.

Nơi đó không có gì xiết chặt tại sao có thể như vậy? Cậu không phải đã chết rồi sao?

“Cẩm Thành, nên xuống lầu ăn cơm, còn có…” Ngụy Xuân Phương muốn nói lại thôi nhìn về phía cậu, nói: “Cha của cậu có lời muốn nói với cậu.”

“Chị Phương, năm nay năm 2000 mấy vậy?”

“Năm 2011, sao vậy?”

Ngụy Xuân Phương nhìn Lý Cẩm Thành thần sắc có chút hoảng hốt, trên người tản mát ra một hơi thở lãnh đạm, cậu đã biết chuyện kia sao?

Ngụy Xuân Phương từ nhỏ nhìn cậu lớn lên chị cũng có chút đau lòng, đang chuẩn bị ngồi ở bên giường an ủi cậu vài câu, Lý Cẩm Thành lại ở phía sau ngẩng đầu, nói: “Đã biết, chị Phương, em lập tức đi xuống đây.”

Mọi chuyện chung quanh rất là chân thật, cho nên đây là mình trùng sinh?

Hai tay Lý Cẩm Thành nắm chặt rồi lại buông ra, ở trên giường ngồi yên hồi lâu rồi cậu mới đứng dậy xuống lầu.

Lúc này đang là mùa hè từ cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào lá cây tạo thành ánh sáng xanh dịu nhẹ loan loan trải dài trên mặt nước. Màu xanh của trời nước tạo thành một dải lấp lánh.

Cha cậu Lý Diệu Tổ đang ngồi ở bàn ăn cơm, thấy cậu xuống lầu, nâng cằm ra hiệu cậu đi tới dùng cơm.

Cha vẫn là bộ dáng như trong trí nhớ của cậu, bảo dưỡng thích đáng, liếc mắt một cái có thể thấy được ông chăm sóc bản thân rất tốt nhìn ngũ quan gương mặt, hình dáng, có thể biết rằng người này lúc tuổi còn trẻ nhất định là một mỹ nam.

Nhớ đến trước khi chết Liêu Trường Viễn nói với mình những lời đó, Lý Cẩm Thành không khỏi nắm chặt hai tay.

Khi đó Liêu Trường Viễn chỉ trích cậu có mắt không tròng, nhận thức ngu muội, nhưng trên thực tế, mẹ ruột của Lý Cẩm Thành mất khi cậu 2 tuổi, cậu chỉ biết là mẹ bị chứng sản hậu uất ức nghiêm trọng, sau khi nhập viện không lâu, mẹ đã nhảy từ cửa sổ phòng bệnh xuống. Nhưng khi đó cha cậu nói cho cậu biết, mẹ cậu và người nhà đoạn tuyệt quan hệ, mẹ lại bị chứng hậu sản uất ức cho nên mới lựa chọn phương thức chấm dứt tính mạng của mình.

Đứa nhỏ mới 2 tuổi thì hiểu biết cái gì? Hơn nữa về sau cha cậu vẫn không ngừng ghé vào lỗ tai cậu lặp lại những câu nói như vậy, khiến cho cậu tin là thật.

Chính mình quả thật là ngu ngốc đến bất trị, hiện giờ cẩn thận ngẫm lại là có thể phát hiện bên trong có rất nhiều chuyện kỳ quái, nhất là ánh mắt người khác nhìn cậu, giống như đồng tình lại giống như trào phúng.

Có thể Liêu Trường Viễn nói đúng, tầng lớp thượng lưu trên đất Hồng Kông này rất nhiều người đều biết rõ ràng nhà bọn họ đã xảy ra việc gì, đáng tiếc cậu trời sinh tính tình rộng rãi lạc quan, không nghĩ ra thì đơn giản đem chuyện này đến đâu hay đến đó rồi bỏ mặc!

Nhìn Lý Diệu Tổ đang dùng cơm, Lý Cẩm Thành kỳ thật rất muốn vọt tới trước mặt cha chất vấn hỏi cha lúc trước rốt cuộc là vì sao mẹ cậu chết.

Mấy năm nay, mặc dù cậu cái gì cũng không nói, nhưng khi cậu đối mặt với cái gọi là người nhà thì vẫn có một loại cảm giác ngăn cách rất rõ ràng.

Vì cố gắng dung nhập với người nhà cậu vẫn luôn đối với mọi người trong nhà rất tốt, thậm chí ngay cả mỗi tháng tiền lương sau khi trừ bỏ chi tiêu tất yếu, cậu đều đưa hết cho bọn họ.

Lúc đó, khi bọn họ phát hiện mình hèn mọn muốn lấy lòng bọn họ thì có phải ở trong lòng bọn họ cười nhạo mình ngu xuẩn khờ dại không?

“Cẩm Thành, phát ngốc cái gì đó? Còn không tới dùng cơm?”

Lý Diệu Tổ đối với cậu vẫn luôn ra vẻ có chút nghiêm khắc, lúc trước Lý Cẩm Thành cho là như thế bởi vì mình là con trai trưởng trong nhà, hiện giờ xem là vì cha là đối với mình vô cảm. Lý Cẩm Thành nhanh chóng buông nắm tay mà mình nắm chặt ở phía sau, rồi mới không nói một lời đối diện với cha cậu ngồi xuống.

“Chờ khi cơm nước xong đến thư phòng của cha, cha có lời muốn nói với con.”

Lý Cẩm Thành vẫn luôn trầm mặc, Lý Diệu Tổ tập mãi thành thói quen, dần dần, trên bàn cơm lại chỉ tiếng vang nhỏ của bát đũa khi va chạm phát ra.

“Anh! Anh dậy rồi! Đang ăn gì đó?” Lý Gia Tuấn bơi ở bể bơi sau nhà, sau khi tắm rửa xong xuống lầu khoát tay lên trên vai Lý Cẩm Thành, thấy trong chén cậu có tôm bóc vỏ, bèn lấy tôm bóc vỏ kia cho vào trong miệng của mình.

Lý Gia Tuấn từ trước đến giờ ở trong nhà đối với Lý Cẩm Thành cũng khá tốt, tuy rằng nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng vì Lý Diệu Tổ cùng với Tống Uyển Như dạy cậu từ nhỏ phải xem Lý Gia Tuấn như bảo bối phủng ở lòng bàn tay nên cậu phải đưa đón hắn đi học, cùng nhau chơi đùa, giúp hắn tắm rửa.

Lúc nhỏ Lý Gia Tuấn bá đạo tùy hứng, sau khi hắn học lên trung học, thời kỳ phản nghịch cũng hoàn toàn chấm dứt, hắn mới đối với Lý Cẩm Thành hơi tốt một chút.

Đáng tiếc thì cũng chỉ tốt ở mặt ngoài, nghĩ đến mình từng vì hắn thay đổi cảm thấy vui mừng, Lý Cẩm Thành không khỏi lộ ra một nụ cười tự giễu.

Hai người bình thường quan hệ coi như không có gì, thấy Lý Cẩm Thành không phản ứng vì hành động của mình, Lý Gia Tuấn có chút hoang mang kêu một tiếng: “Anh?”

Lý Cẩm Thành nghe tiếng nhìn về phía hắn, tiếp theo đó là, cậu bị một màn trước mắt làm sợ tới mức thân thể ngửa ra sau.

Trước mặt cậu Lý Gia Tuấn bị bao phủ trong một tầng khói đen, ngũ quan sinh động vì khói đen trở nên trừu tượng vặn vẹo.

Loại cảm giác này giống xem phim ma, nhưng bởi vì gần trong gang tấc hiệu quả khủng bố cũng bị phóng đại gấp nhiều lần.

Lý Cẩm Thành nắm chặt đôi đũa trong tay, cố sức ngăn mình thét lên vì sợ, một lát sau, nhân ảnh Lý Gia Tuấn mới trong đám khói đen từ từ xuất hiện trở lại.

Khác với Lý Cẩm Thành diện mạo thiên về nhu hòa, Lý Gia Tuấn có vẻ mặt sáng rực đầy anh khí, đồng thời Lý Diệu Tổ cũng cảm thấy kiêu ngạo nói với những người xung quanh là Lý Gia Tuấn diện mạo rất giống ông.

Nhớ tới ngày trước Liêu Trường Viễn từng nói với mình những lời liên quan đến chuyện này, Lý Cẩm Thành rốt cục lấy lại tinh thần.

Làn khói đen như trước không có biến mất, còn bao phủ ở chung quanh hắn, Lý Cẩm Thành không biết hai mắt của mình xảy ra vấn đề gì hay là về phương diện tâm lý có vấn đề, cậu ngồi thẳng lên mới nói: “Anh không sao.”

Thái độ của cậu làm cho Lý Diệu Tổ cảm thấy có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến mình còn phải cần cậu, nên hòa ái nhìn về phía Lý Gia Tuấn, nói: “Gia Tuấn, mau tới đây ăn cơm, mọi người đều chờ con!”

Người một nhà lúc ăn cơm đều có vị trí cố định của mình, Lý Diệu Tổ ngồi ở chính giữa, bên phải là Tống Uyển Như, tiếp qua tới là Lý Gia Tuấn, Lý Cẩm Thành đối diện hắn, cùng bọn họ hình thành một sự phân biệt rõ ràng thành cục diện đối lập.

Trên bàn cơm hai cha con thân mật khăng khít nói chuyện, không bao lâu, Tống Uyển Như ra ngoài mua sắm cũng đã trở lại.

Tống Uyển Như và Lý Diệu Tổ cùng tuổi, nhưng bà ta nhìn qua so với tuổi tác thực tế trẻ rất nhiều.

Nhiều năm trước bà ta là giám đốc trong công ty nhựa của gia đình quyền hành cũng khá to, vài năm gần đây bà ta tự thấy lớn tuổi, lại hy vọng Lý Gia Tuấn có thể sớm tự lập nên an tâm ở nhà làm một quí phu nhân.

Tống Uyển Như về tới thì thức ăn đã nguội, người làm đem một phần cơm khác đến dọn riêng trên bàn cho bà ta.

Tống Uyển Như là người mà Lý Cẩm Thành cảm thấy sống rất cẩn thận tỉ mỉ, về ẩm thực rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn Lý Cẩm Thành chưa từng nhìn thấy bộ dáng thất thố của bà ta.

Mắt nhìn những phần cơm Tây tinh xảo đã nguội, khi Lý Cẩm Thành ngẩng đầu lên cậu mới phát hiện trên người Tống Uyển Như cũng bao phủ một làn khói đen, nhưng màu sắc không đen nhiều như của Lý Gia Tuấn.

Lý Cẩm Thành không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ba người đối diện không ngừng nói đùa, cậu tiếp tục ăn uống xem như không có chuyện gì xảy ra.

“Cẩm Thành, chờ một chút, cha…”

“Con có việc.”

Lý Diệu Tổ còn chưa nói hết lời bị Lý Cẩm Thành đánh gảy, ngẩn người, ông ta mới cau mày nói: “Có chuyện gì?”

“Thân thể không thoải mái, con muốn đi bệnh viện.”

“Hừ, tính tình cũng rất lớn.”

Lý Diệu Tổ nhìn bóng lưng của cậu vẻ mặt bất mãn.

—-

Cậu đến bệnh viện tiếp nhận một loạt kiểm tra, bác sĩ nói cho Lý Cẩm Thành biết mắt của cậu hoàn toàn không có vấn đề. Lý Cẩm Thành gật đầu, lại đi đến một phòng khám chuyên về tâm lý gần đó.

Kết quả đánh giá tâm lý phải hai ngày nữa mới có thể biết, Lý Cẩm Thành đi ra khỏi tòa nhà lớn kia, sắc trời cũng dần tối, cậu nghĩ tới lúc ăn cơm buổi sáng lại thấy ghê tởm, khiến cho cậu không muốn về nhà nên ở bên ngoài ăn cơm. Tại nhà hàng ăn ngồi yên mấy mấy giờ, cậu mới đi ô-tô về nhà.

Về đến nhà thì đêm đã khuya, đúng như trong dự đoán của cậu, Lý Diệu Tổ còn ngồi trên ghế sofa ở phòng khách chờ cậu.

“Cẩm Thành, con lại đây, cha có lời muốn nói với con.”

Lý Cẩm Thành không nói được một lời ở bên cạnh cha ngồi xuống, Lý Diệu Tổ vội ho một tiếng, nói: “Gần đây công tác có bận lắm không?”

Lý Cẩm Thành không thích làm kinh doanh, hơn nữa cậu cũng sớm nhận thấy được Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như có tâm ý muốn cho Lý Gia Tuấn kế thừa gia nghiệp, bởi vậy khi tốt nghiệp đại học cậu lựa chọn ở Hồng Kông làm một thầy giáo quốc văn dạy ở trường tiểu học tư nhân nổi danh.

Lý Cẩm Thành biết Lý Diệu Tổ là chỉ kiếm chuyện để nói, cậu lắc đầu.

“Kia… Con có bạn trai không?”

Lúc học cấp ba thì Lý Cẩm Thành cũng đã cùng người nhà thản nhiên nói come out nhớ đến lúc ấy biểu tình trên mặt của Lý Diệu Tổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tống Uyển Như ức chế không được hưng phấn, nhưng vẫn như trước, mặt không chút thay đổi lắc đầu.

“Là như vậy… con biết tập đoàn Vinh Thịnh không? Tổng tài điều hành Hà Tông Đồng, tổng giám đốc Hà Chấn Hiên, hai người là quan hệ ông cháu, giống như con, Hà Chấn Hiên cũng thích nam nhân…” Dừng một chút, Lý Diệu Tổ còn nói: “Nếu có thể, cha muốn giới thiệu cho hai con gặp nhau…”

Nghe nói tới đây, Lý Cẩm Thành rốt cục ngẩng đầu nhìn cha một cái.

Ánh mắt cậu sắc bén, thật giống như có thể nhìn thấu tâm sự của Lý Diệu Tổ.

Lý Diệu Tổ bất đắc dĩ, thở dài một hơi, ông ta mới nói: “Kỳ thật là Hà Tông Đồng cảm thấy được con rất tốt… Con cũng biết, nhà bọn họ ở Hồng Kông có quyền thế tài phú to lớn như thế nào. Hà Tông Đồng lo lắng Hà Chấn Hiên bị lừa, cho nên mới nghĩ ra biện pháp như thế, cùng với người như con thân cận… Vừa lúc con cũng không có bạn trai… Không bằng con trước cùng cậu ta gặp mặt một lần đi?”

Giống như là vì gia tăng độ tin cậy trong lời nói của mình, cha cậu còn nói: “Con yên tâm, Hà Tông Đồng cùng cha nói rất rõ ràng, nói nếu các con cảm thấy cả hai thích hợp, ông ấy không phản đối các con kết hôn, còn có, ông ấy đã đem ngày sinh tháng đẻ của con đi coi toán mệnh nói các con thực thích hợp kết hôn…”

Nói liên miên cằn nhằn nói thật lâu, đợi cho Lý Diệu Tổ lấy lại tinh thần, mới phát hiện Lý Cẩm Thành không nói một câu, Lý Diệu Tổ tự biết như vậy có phần không đúng, nhưng tới lúc này rồi ông ta cũng không nhịn được có chút tức giận, buông chén trà trong tay xuống thật mạnh, ông ta mới nói: “Lý Cẩm Thành, theo lễ nghi cơ bản nhất, cha và con nói nhiều lời như thế, chẳng lẽ con không cùng cha nói ý của con như thế nào?”

Lý Cẩm Thành thần sắc như thường, ngồi ở trên ghế sofa nhìn về phía cha cậu.

Ánh mắt cậu rất bình tĩnh, hai người đối diện vài giây, Lý Diệu Tổ nghĩ mình đã thua trận, tính cách Lý Cẩm Thành từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, ông ta đành phải tự mình nói năng nhỏ nhẹ, nói: “Có nhiều chuyện cha không nói cho con, là bởi vì cha sợ con lo lắng… Cẩm Thành, kinh doanh của công ty gặp khó khăn, nếu còn như vậy sẽ xuống dốc, chỉ sợ chống đỡ không được mấy tháng sẽ phá sản. Hà Tông Đồng nói với cha nếu con đồng ý cùng Hà Chấn Hiên kết hôn, ông ta sẽ suy xét đầu tư cho công ty nhựa của nhà chúng ta…”

Lý Cẩm Thành trong lòng cười lạnh, cậu nghĩ ông ta cuối cùng cũng nói ra mục đích thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.