Mang theo tâm trạng bực dọc đi xuống lầu, vừa đến đại sảnh dinh thự, Cung Hàn Thước khá kinh ngạc trước sự có mặt của bà Hạ - mẹ anh.
Bà Hạ mặc dù tuổi đã già nhưng trên người vẫn mang theo một loại khí chất quyền quý cao thượng, khuôn mặt bà có chút già nua vì tuổi tác, chỉ là, đôi mắt của bà vẫn rất thanh thoát sáng lạn, chứng tỏ, thời tuổi trẻ, bà cơ hồ chính là một đại mỹ nhân!
- Mẹ, đến đây làm gì?
Anh nhìn bà Hạ, đáy mắt có chút đăm chiêu ngờ vực.
- Mẹ chỉ muốn đến thăm con với Thuỷ Ngưng thôi!
- Mẹ đi về đi, cô ta vẫn sống tốt!
Vừa nghe đến ba chữ “Trâm Thuỷ Ngưng”, trong nháy mắt, con người đen thẳm cao ngạo của Cung Hàn Thước khẽ nheo lại, sắc mặt chợt âm u lạnh băng như tầng địa ngục tối tăm.
- Aiz, mẹ nói này, con đừng đổ hết tội lỗi lên đầu con bé, chuyện gì đã qua thì cứ cho nó qua đi..
Bà Hạ đương nhiên nhìn ra sự hận thù trong đáy mắt của con trai, bà đau lòng thở dài, nhẹ giọng nhắc nhở.
- Cô ta chính là con của kẻ sát nhân, con chắc chắn sẽ hành hạ cô ta sống không bằng chết! Mẹ có nói gì cũng vô ích, hừ!
Hừ lạnh một tiếng, đưa tay phủi áo, Cung Hàn Thước bực dọc rời khỏi, để lại bà Hạ một mảnh bất lực.
Bà đứng đó, nhìn theo bóng lưng cao ngạo khuất dần của con trai, khẽ lắc đầu.
Đứa nhỏ này, thực sự đã bị hận thù che mờ lý trí, bà chỉ sợ nó không làm chủ được bản thân, không làm chủ được sự hận thù, cứ thế làm tổn thương đến con bé Thuỷ Ngưng..
Ý chí hận thù của nó mãnh liệt như vậy, người làm mẹ như bà vốn không ngăn lại được..
Thật là..
Bà chỉ mong, nó đừng làm thương tổn đến con bé Thuỷ Ngưng, một cô gái tốt như vậy..
Bà Hồng hơi nheo mày, đáy mắt rõ ràng loé lên tia sáng, cung kính đi về phía bà Hạ, nhỏ giọng nói.
- Bà chủ, cậu chủ thường xuyên đánh đập phu nhân, trên người cô ấy chỉ toàn những dấu vết xanh tím đáng sợ..
- Tôi phải lên phòng xem con bé..
Bà Hạ vừa nghe, trong lòng sốt ruột như lửa đốt.
- Bà chủ à, không được đâu, cậu chủ đã ra lệnh không một ai được phép lên phòng cả..
- Ngay cả tôi mà bà cũng dám phản kháng sao?
Bà Hạ nhíu mày, giọng nói thập phần khó chịu.
Bà trước giờ vẫn luôn là một người từ tốn nhẹ nhàng, rất ít khi bộc lộ cảm xúc khó chịu trước mặt người khác.
- Bà chủ, tôi không có ý đó.. tôi chỉ sợ khi bà lên phòng, phu nhân sẽ còn bị cậu chủ hành hạ thê thảm hơn thôi.. bà chủ, mong bà thông cảm..
Bà Hồng ấp úng nói, trong lòng không ngừng vấy lên một trận bất an.
- Thôi được rồi, bà đi làm việc đi..
- Vâng! Cảm ơn bà chủ!
Bà Hạ cất bước, rời khỏi dinh thự, đáy mắt không giấu nổi một tấc lo âu.
Trong phòng họp tập đoàn Cung Thị, Cung Hàn Thước mắt lạnh nghe nhân viên báo cáo tình hình, khuôn mặt không nóng không lạnh, ngay cả một cái nhíu mày cũng chưa từng xuất hiện trên ngũ quan lạnh băng.
“Reng”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cung Hàn Thước nhìn số máy gọi đến, đầu mày khẽ nhíu.
- Hàn Thước, tại sao con lại hành hạ con bé như vậy?! Con đúng là bị hận thù che mờ lí trí mà!
Vừa ấn nút trả lời, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói trách móc.
- Không phải việc của mẹ!
Sắc mặt Cung Hàn Thước tối đen như mực, đôi con ngươi sâu thẳm khẽ mở rồi nhắm hờ, đám nhân viên nhìn ánh mắt của anh mà bả vai không khỏi run rẩy liên hồi.
Cung Hàn Thước nheo mắt thâm trầm, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười tàn bạo ác liệt.
Trâm Thuỷ Ngưng, cô tốt lắm, dám mách lẻo sao?
Đúng là chán sống!
Đầu dây bên kia, bà Hạ lắc đầu thở dài một hơi, bất lực nhìn vào điện thoại ngẫm nghĩ.
Hàn Thước, mẹ đã nhắc nhở con rồi, sau này đừng có mà hối hận..
Nếu có hối hận, khi ấy, quả thực đã quá muộn màng..
- Tan họp!
Môi mỏng của Cung Hàn Thước khẽ nhả ra vài chữ lạnh nhạt, cũng không hề để mắt đến đám nhân viên còn đang há hốc mồm, cước bộ nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Vừa đến đại sảnh công ty, chiếc BMW màu đen bóng đã được đậu sẵn ở phía trước, Cung Hàn Thước ra khỏi Cung Thị, không chút do dự mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe BMW màu đen hiên ngang lao vùn vụt trên con đường cao tốc lớn.
bận lắm mà vẫn phải viết vì đã đủ 300votes, chap này 300votes như cũ sẽ viết nhanh nha, mấy hôm nay bận thiệt sự@@