Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1112: Chương 1112: Bé sẽ tự hỏi




“Tôi không muốn lại có lần thứ hai, cô hiểu chưa?”

Đôi mắt đen của Sở Luật trầm tĩnh, giọng nói tuy nhẹ nhưng ý hàm cảnh báo bên trong lại rất rõ ràng, anh đã chi tiền để cô làm một vai diễn, điểm này không làm được thì anh cần cô để làm gì.

“Tôi hiểu rồi, Sở tiên sinh.”

Tay Dương Nhược Lâm ở sau lưng vẫn luôn nắm chặt, cô lại đi tắm rửa một lần dùng chính dầu gội đầu của Hạ Nhược Tâm, nhưng rõ ràng cô là Dương Lâm mà không phải là Hạ Nhược Tâm gì gì đó, vì sao cô phải làm một người phụ nữ đã chết mà không được chân chính là chính mình. Lúc này cô bất bình, cô không cam lòng, đã hoàn toàn quên mất rốt cuộc vì cái gì mà cô ơ chỗ này.

Đâu phải vì lí do nào khác, cô ở chỗ này chỉ để giả làm một người có tên là Hạ Nhược Tâm.

Cô cố gắng bắt chước tính tình Hạ Nhược Tâm, còn có lời nói cửa chỉ, phong cách thời trang, thậm chĩ cũng đi học vẽ tranh. Đôi khi ngay cả cô cũng thấy loạn đầu óc, liệu có phải thật sự cô vốn dĩ là Hạ Nhược Tâm, chỉ không cẩn thận đi lạc đã mất đi kí ức.

Chỉ là không có khả năng, cô không có điên, cô biết mình là Dương Nhược Lâm, cô có ký ức trước kia, cô nhớ rõ nơi mình sinh ra, trong nhà có mấy người… cô đều rõ ràng nhớ rõ.

Nhưng mấy ngày này bắt chước một người, cô đều đem chính mình trở thành nhân vật ấy, cô tưởng mình nhất định điên rồi, dù chưa bị điên thì cũng sắp điên rồi.

Tiểu Vũ Điểm từ bên trong chạy ra, liền hướng cô chạy tới, sau đó hít hít nghe hương vị, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên nhìn cô. Bé sẽ không chủ động để Dương Nhược Lâm ôm, cũng không gọi mẹ cho dù bé không thể phát ra tiếng.

“Sao vậy, Tiểu Vũ Điểm? Có phải con đói bụng?” Dương Nhược Lâm ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của bé. Tuy rằng cô đang cười nhưng đối với đứa bé xa lạ này, đứa con gái không phải cô sinh ra này cô làm không được cái loại thân mật của huyết thống, không có ràng buộc ruột thịt thì biết phải làm thế nào?

Tròng mắt đen của Tiểu Vũ Điểm nhìn chằm chằm cô, sau đó bé cúi đầu nhìn bàn tay to đang nắm lấy bàn tay nhỏ của mình, sau đó bé rút tay ra đưa về sau lưng. Bé đang quan sát, cũng là tự hỏi, đây không phải là mẹ, tuy rất giống mẹ nhưng không phai là mẹ, tính tình bé giống ba, lâu như vậy vẫn để ý quan sát.

Bé đẩy cửa ra, Sở Luật đang ở trong thư phòng làm việc. Sau khi tìm được con gái trở về anh liền mang công việc về nhà làm, công việc chất đống còn quá nhiều, cho dù anh tới công ty thì phần lớn thời gian cũng mang theo con gái.

Cửa vừa có âm thanh Sở Luật liền thả bút trong tay xuống, sau đó vươn tay: “Bảo bối, lại đây với ba.”

Tiểu Vũ Điểm lon ton chạy đến, sau đó ba chân bốn cẳng bò lên trên chân Sở Luật, ngồi lên đùi ba, đôi tay nho nhỏ cũng nắm lấy áo của ba. Đứa trẻ nho nhỏ nhưng có rất nhiều tâm sự.

“Con sao vậy? Không phải nói đi tìm mẹ sao?” Sở Luật xoa xoa đầu con gái. Anh không nghĩ con gái anh sẽ cẩn thận như vậy, cũng rất bài xích người xa lạ, cho dù Dương Nhược Lâm đã đến đây gần nửa tháng nhưng bé vẫn không muốn tiếp cận quá gần Dương Nhược Lâm, cũng không để Dương Nhược Lâm ôm mình. Anh biết muốn con gái anh tiếp nhận một người không phải chuyện dễ dàng, luôn cần thời gian nhất định, cũng cần một quá trình nhất định.

Nhưng ít nhất bé đã không còn mỗi ngày ngây ngốc, đã có sẵn một người, có sẵn một khung ảnh.

Tới thời điểm ăn cơm tối, Tiểu Vũ Điểm tự mình leo lên ghế ngồi, Trịnh An trạch ngồi đối diện bé, Sở Luật ngồi cạnh con gái. Anh đẩy bát của mình tiến lên, Tiểu Vũ Điểm cầm thìa xúc món mình thích ăn vào bát của ba, sau đó là của anh trai, cuối cùng mới lấy cho mình.

Dương Nhược Lâm cũng muốn lấy lòng, đem bát của mình đẩy tiến lên, kết quả Tiểu Vũ Điểm lại cúi đầu ăn cơm trong bát của mình, thật sự khiến Dương Nhược Lâm có chút đả kích, nghĩ thầm sao tiểu cô nương này lại khó thu phục đến vậy.

Cô cầm lấy đũa, vừa định gắp đồ ăn thì chợt nhớ Sở Luật đã nói, Hạ Nhược Tâm có một số thói quen sinh hoạt đặc biệt, Hạ Nhược Tâm không kén ăn nhưng cũng không phải cái gì cũng sẽ ăn. Ví như cô không thích mấy thứ, củ cải và gừng, mà hôm nay đồ ăn đầu bếp làm rõ ràng đều có thêm hai loại này.

Chỉ là Hạ Nhược Tâm không thích không có nghĩa Dương Nhược Lâm liền ghét, mà hai loại này cô lại rất thích, nhưng cô cũng chỉ có thể chọn cho mình những món khác.

Ánh mắt Sở Luật dừng trên mặt Dương Nhược Lâm, ánh mắt cũng bớt ảm đạm đi một chút, Hạ Nhược Tâm này một tay anh chế tạo ra đã có được hình thức ban đầu.

Tiểu Vũ Điểm đột nhiên buông thìa xuống, bé bò xuống khỏi ghế đứng trước mặt Dương Nhược Lâm, đôi mắt trân châu đen vẫn luôn mở to nhìn chằm chằm cô.

“Cho con ăn cơm.” Sở Luật nhàn nhạt nói, anh biết nguyên nhân là vì hành vi của Dương Nhược Lâm cực kỳ giống Hạ Nhược Tâm cho nên Tiểu Vũ Điểm mới tìm về được một ít cảm giác quen thuộc.

Dương Nhược Lâm liền cẩm lấy thìa đút cho Tiểu Vũ Điểm từng miếng, từng miếng.

Đứa nhỏ này kỳ thật nuôi rất dễ, bé không kén ăn, chỉ đưa đồ ăn tới miệng là bé sẽ ăn, nhưng không phải ai cũng có thể đút cho bé ăn được, có rất nhiều lần Dương Nhược Lâm muốn thử cho bé ăn nhưng đứa nhỏ này đều xoay mặt đi không ăn.

Trong phút chốc, Dương Nhược Lâm có cảm giác như mình đã trút được nỗi khổ trong lòng.

Tiểu Vũ Điểm chỉ ăn một ít, sau đó lại bò lên ghế của mình, tự mình ăn cơm. Tuy Sở Luật rất thương đứa con gái này, cũng muốn khiến bé giống như một con sâu gạo vui sướng, nhưng lạ không thể lúc nào cũng được chăm bẵm cho con. Quần áo bé muốn tự mình mặc, cơm cũng muốn tự mình ăn, ngay cả quần áo của mình bé cũng muốn tự mình giặt, cho nên Tiểu Vũ Điểm tuy là một đứa bé xinh đẹp nhưng chạm vào không được, cũng không yêu chiều được.

Buổi tối, trong một chậu nước nhỏ Tiểu Vũ Điểm đang giặt quần áo của mình rất ra dáng, bé lấy tay giặt chứ không dùng máy giặt.

Dương Nhược Lâm ngồi xổm một bên, có chút khóc không ra nước mắt khi mình cũng phải dùng tay giặt quần áo, từ nhỏ cô đã không thích giặt quần áo, cho dù khi thuê phòng trọ nhưng luôn mua máy giặt, vậy mà Sở Luật lại yêu cầu cô tới đây giặt quần áo, lại phải dùng bằng tay. Quần áo cũ của cô đã ném vào trong máy giặt, cô đành phải lấy một bộ quần áo sạch mang đến đây giặt.

Tiểu Vũ Điểm nhìn cô một cái, sau đó gương mặt nhỏ toét miệng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.