Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 847: Chương 847: Bị vu oan




Chỉ có cô mới biết trong giấc mơ của mình có ai.

Lúc này một cô gái da trắng ngồi dậy trên chiếc giường chung, sau đó cô ta đi tới chỗ góc giường, cô ta đứng ở chỗ này nhìn nửa ngày, cuối cùng mới lấy một túi nho nhỏ đặt ở đỉnh đầu chô Hạ Nhược Tâm, mà Hạ NHược Tâm đương nhiên không biết, cô đã rất mệt, cả Thẩm Vi đang nằm ngủ bên cạnh cô cũng vậy.

Làm xong mọi thứ, cô gái gò má cao lại thần không biết quỷ không hay bỏ tới chỗ của mình nằm xuống, sau đó khóe môi cô ta khõe nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng.

Ngày hôm sau lại một trận gõ cửa cực lớn, Hạ Nhược Tâm bật dậy, cũng không nghĩ điều gì, theo bản năng cô lấy thêm áo mặc vào. Mới vừa mặc xong mụ béo đã đi đến, bên cạnh còn mấy thủ hạ tương đối béo tốt.

Đây là mới ngủ dậy, Hạ Nhược Tâm biết sẽ không có ai nộp vàng giờ này cả, cho nên hiển nhiên là lại có trộm.

Tất cả mọi người đều ngồi xuống, sau đó mọi đồ vật của các cô, chăn nệm linh tinh, những người này đi tới đâu mọi thứ sẽ đều bị vứt trên mặt đất tới đó, có cả giấy vệ sinh đang được dùng để gối đầu của Hạ Nhược Tâm.

Mà lúc cái nệm mỏng chỗ cô nằm được lật lên là lúc hở ra một cái túi nhỏ, mụ béo lấy chiếc túi kia, mở ra, lập tức sắc mặt khó coi.

Thẩm Vi cầm tay Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm lắc đầu, cô không biết gì cả, trước nay cô đều không có lấy đồ vật này.

Mụ béo phất tay, lập tức có hai cô gái một trái một phải cầm lấy hai cánh tay của Hạ Nhược Tâm, đưa cô ra khỏi nơi này. Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Vi lắc đầu, lại dùng khẩu hình nói với cô ấy.

“Đừng làm gì, đừng nhúc nhích.”

Cô nói xong lời này mới quay đầu đi, thật sự rất mờ mịt không biết mọi chuyện sẽ thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô đếnnơi này, một căn nhà độc lập, ở bên trong trống trơn cái gì cũng không có. Cô chưa kịp nghĩ nhiều đang ‘bang’ một tiếng, một cái tát đã rơi trên mặt cô.

Mụ béo đưa thân hình núc ních mơ tới trước mặt cô, lại cho cô thêm một cái tát, miệng nói liên tục nhưng Hạ Nhược Tâm nghe không hiểu. Tuy rằng không hiểu gì nhưng ngôn ngữ trên thế giới này kỳ thật rất tương thông, đơn giản chính là nói cô trộm đồ vật, hiện tại muốn trừng phạt cô linh tinh.

Hạ Nhược Tâm khẽ cử động miệng một chút, lập tức sự đau đớn truyền đến, khóe miệng của cô bị rách. Mà tất cả chỉ mới bắt đầu.

‘Bang; một tiếng, một gậy đánh lên đùi cô, theo bản năng đầu gối cô khuỵu xuống, người cũng quỳ trên mặt đất. Con người cũng chỉ là da thịt, sao có thể không đau, nhưng ở chỗ này cô hiểu rõ, cô chỉ có thể kêu la mà không được phản ứng,

Lại từng gậy từng gậy đánh xuống đôi tay cô, nháy mắt đôi tay đã sưng lên, thậm chí đã rách da nát thịt.

“Cứu…” Môi cô khô khốc thỉnh thoảng la lên.

“Cứu em…”

“Cứu em…”

“Sở Luật, cứu em…”

Cô không nhịn được kêu la thảm thiết, một gậy này vốn dĩ đánh vào cánh tay trái bị thương của cô.

Thẩm Vi có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hạ Nhược Tâm, tuy rằng không biết em ấy đã trải qua chuyện gì nhưng cô dường như phải kiềm chế hết mức mới khiến mình không xúc động, không đến mức nhào tới.

Cô đưa mắt nhìn cô gái gò má cao, cô ta lập tức phát hiện cô nhìn chăm chú, rất nhanh liền xoay mặt đi như không có việc gì. Lúc này tiếng kêu la thảm thiết của Hạ Nhược Tâm vẫn thỉnh thoảng truyền đến kinh hồn táng đảm, cũng chỉ có cô gái gò má cao kia giống như không có việc gì, thậm chí còn gặm lấy móng tay của mình.

Lại một gậy xuống, trực tiếp đánh vào trán Hạ Nhược Tâm, cô mở to mắt, trước mắt là một màu đỏ tươi của máu…

***

“Nhược Tâm!” Sở Luật bỗng nhiên ngồi dậy, anh nhắm mắt lại, không biết từ khi nào trán anh toát ra không ít mồ hôi, ngay cả quần áo ngủ cũng gần như ướt đẫm.

Anh xoay người liền thấy Tiểu Vũ Điểm vẫn ngoan ngoãn ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Anh kéo một chút chăn cho con gái, lúc này mới xuống giường, lấy từ ngăn kéo ra bao thuốc cùng bật lửa rồi đi ra ban công bên ngoài.

Anh đốt một điếu thuốc. Khói từ xoang mũi chạy xuống tới phổi của anh, sự tê mỏi đi theo truyền khắp toàn thân, sau đó theo hô hấp của anh chậm rãi bay ra ngoài.

Lại thêm một hơi, anh cứ như vậy dựa vào ban công, từng hơi lại từng hơi, một điếu lại một điếu. Ánh đèn đường từ nơi xa vẫn sáng lên, trên đường thi thoảng chỉ có vài người cùng với xe, anh nheo mắt lại nhìn thao anh sáng màu vàng chạy tới tận chân trời.

Bầu trời rất trong, cũng có rất nhiều sao, cách đó không xa sao mai vẫn lấp lánh nổi bật trên nền trời đen.

Trời sắp sáng rồi, nhưng vì sao lại chậm như vậy.

Anh lại hít vào một hơi, có gió thổi tới, không biết là vì nguyên nhân thời tiết hay là do anh mà bất chợt anh rùng mình.

Gió làm khô mồ hôi trên trán anh, nhưng quần áo vẫn còn ẩm ướt, gió luồn vào tê tái.

Bóp tắt thuốc, anh lại đốt một điếu nữa. Không bao lâu sau, đến khi sao mai bắt đầu nhòa đi, phía chân trời bắt đầu mờ ảo, trăng và sao dần dần bị che khuất, bầu trời có chút mờ mịt.

Hẳn trời sắp mưa, anh ngắm nhìn tới hướng xa xa. Ban công đã có không ít tàn thuốc của anh, gió tới cũng dần mang đi mùi thuốc trong hơi thở nhưng cho dù thế nào cũng không quét đi được sự tối tăm trên mặt anh.

Lại bóp tắt điếu thuốc trong tay, anh xoay người đi vào trong phòng, đi tới phía trước một chiếc máy sưởi. Ánh mắt anh vẫn như cũ, không có một chút ấm áp.

Mở cửa ra, bên trong tiểu gia hỏa vẫn ngoan ngoãn ngủ. Bé đã thật quen hơi người, trước kia quen hơi mẹ, hiện tại là quen hơi ba. Ba không về bé không ngủ được, muốn ba cho ăn cơm, trước khi ngủ cũng muốn ba kể chuyện cổ tích.

Anh nhận thấy con gái bắt đầu không muốn rời xa anh, đây là điều tưởng chỉ là mơ của anh trước đây, nhưng anh cũng không muốn mọi chuyện sẽ lại như này, Tiểu Vũ Điểm phải hy sinh mẹ mới tiếp nhận tình thương của cha, anh không muốn.

Nếu có thể lựa chọn, anh tình nguyện để Tiểu Vũ Điểm vẫn gọi anh là chú, hai mẹ con vẫn ở cùng nhau như trước.

“Mẹ…” Bé nắm chặt lấy chăn.

Sở Luật đi tới ngồi xuống bên cạnh con gái, cẩn thận đưa đôi tay to lớn ôm gọn bàn tay nhỏ bé của con. “Con ngoan, yên tâm đi, ba nhất định sẽ giúp con tìm được mẹ. Nhất định.”

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay anh theo thói quen, lúc này trời chưa sáng, Sở Luật dường như không ngủ cả đêm, còn Tiểu Vũ Điểm vẫn chưa tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.