“Tiểu Luật, bố muốn nghe nguyên nhân thật sự.”
Sở Giảng cảm giác Sở Luật cũng không nói thật, tâm tư đứa con này từ trước đến nay che dấu so với người khác sâu hơn rất nhiều, nếu chỉ bởi vì đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni không phải của anh, khả năng anh sẽ cảm giác giải thoát chứ không như hiện tại, không muốn người khác biết sự tình bên trong, chỉ là anh quá giỏi che dấu, biểu hiện quá hoàn mỹ, quá bình tĩnh, vì thế càng thêm kì lạ.
Ông không quá tin lời con nói.
Sở Luật nhắm mặt lại, cũng đang lựa chọn, chuyện này... nói cho bố mẹ hay không.
Mở mắt ra là lúc anh đã ra quyết định. Nói thật hôm nay anh vốn dĩ đã chuẩn bị sẽ ngả bài, tư liệu đã được chuẩn bị, có lẽ trong tiềm thức anh đã muốn cùng bố mẹ nói việc này.
Anh cầm công văn, từ trong lấy ra một tập văn kiện giao cho Sở Giang.
“Bố, trước tiên bố xem cái này.”
Sở Giang nhận lấy, chỉ là không biết vì sao cầm tư liệu trên tay thấy trầm trọng. Ông lấy ra một tờ, càng xem sắc mặt càng không tốt, máu toàn thân xông lên não.
“Đây là làm sao?” Bộ dáng của Sở Giang làm Tống Uyển khiếp sợ, đang êm đẹp làm sao vậy.
Bà từ trong tay Sở Giang lấy những tư liệu đó, cũng muốn biết rốt cuộc mặt trên viết cái gì, mà Sở Giang muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Báo cáo kiểm tra, báo cáo kiểm tra gì cơ, Tống Uyển xem một tờ, nhìn nửa ngày cũng không rõ mặt trên rốt cuộc kiếm cái gì, cho đến khi tầm mắt dừng ở tờ kiểm tra kết quả cuối cùng.
Đánh mất năng lực sinh dục.
Đánh mất...
Năng lực. Sinh dục.
Đánh mất?
Đây là ý gì?
“Bộp” phần tư liệu trong tay Tống Uyển rơi xuốn đất, sao có thể, sao có thể? Bà dùng sức ấn vào đùi: “Tiểu Luật, con nói đây chính là thật sự?”
Bà kéo tay con cầm lấy, con trai của bà khoẻ mạnh như vậy, ngày thường ngay cả bị ốm cũng khó, hơn nữa một năm cũng luôn kiểm tra sức khoẻ hai lần, cơ thể không thể có khả năng xuất hiện vấn đề được, sao có thể nghiêm trọng như vậy.
“Mẹ, đây là sự thật.” Sở Luật không nghĩ lừa bố mẹ, hơn nữa giấy trắng mực đen viết rõ ràng, đây là kết quả cuối cùng.
“Lý Mạn Ni cho con uống thuốc ức chế thần kinh, loại này nếu dùng ít xác thực sẽ có chút tác dụng trấn định, nhưng nếu ăn nhiều sẽ khiến đàn ông bất tri bât giác mất đi một số thứ.”
“Mẹ, con đã ăn bốn năm.”
“Bác sĩ nói thời gian một năm khả năng còn có thể chữa trị nhưng thời gian bốn năm đã không thể chữ khỏi, bệnh viện nào cũng không có khả năng chữa được.”
Tống Uyển gào một tiếng đứng lên: “Tôi phải đi đến chỗ bọn họ, tôi muốn đi tìm bọn họ, tôi muốn giết Lý Mạn Ni.” Bà giống như nổi điên, còn hướng ra phía bên ngoài.
Sở Giang ôm bà lại, gắt gao ôm lấy bà, bà ở trong lồng ngực ông gào khóc lớn.
Kì thật có cháu hay không bọn họ cũng không để ý như vậy, liền tính là cả đời này có hay không cũng không sao, nhưng không thể làm cho con mang theo cái gánh nặng này, anh căn bản không có khả năng lưng đeo tội danh đoạn tử tuyệt tôn cả đời, huống chi bọn họ từ trước đến này đều kiêu ngạo hơn rất nhiều với con của người khác.
Một đêm này, người nhà họ Sở, không ai ngủ.
Trời vừa rạng sáng, Tống Uyển như cũ đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, chỉ là ánh mắt của bà sưng đỏ, khoé mắt đầy tơ máu, bộ dáng Sở Giang vẫn cứ như trước, giống như không có phát sinh chuyện gì, chỉ là trên đầu ông rõ ràng nhiều thêm vài sợi bạc.
“Ăn cơm thôi.” Tống Uyển bưng đồ ăn lên bàn, cả gi đình ngồi trên bàn, không nói chuyện, ăn cơm, gắp đồ ăn lại không có cảm giác nuốt xuống là cơm, mà giống như ăn thuốc độc.
Ăn xong đồ ăn dường như khó có thể nuốt xuống, Sở Giang trở về phòng có thể là muốn cho bản thân bình tĩnh một chút, Tống Uyển ở bên ngoài với con trai sợ con nghĩ luẩn quẩn trong lòng.
“Tiểu Luật, đừng làm hại mạng người, mẹ bây giờ chỉ có một mình con thôi.” Tống Uyển đau lòng kéo tay con trai, sợ đứa nhỏ này luẩn quẩn trong lòng nhất thời giết chết hết người nhà họ Lý.
“Mẹ, yên tâm đi con sẽ không làm vậy.” Sở Luật nắm tay Tống Uyển, thế nhưng lại phát hiện tay mẹ rất lạnh.
“Không có cháu không quan trọng.” Tống Uyển cười, nhưng nụ cười lại đau khổ: “Con không phải giúp đỡ một cô nhi viện sao, vừa lúc mẹ gần đây có ghé qua vài lần, những đứa trẻ bên trong đều rất hiểu chuyện, chúng ta đến nhận nuôi trở thành con mình được không?”
“Vâng.” Sở Luật đồng ý, kì thật lúc trước anh sở dĩ giúp đỡ cô nhi viện này cũng chính là nghĩ muốn Tống Uyển chọn một hai đứa nhỏ trở thành cháu bọn họ, tuy rằng không có khả năng giống cháu ruột nhưng giáo dục tốt bố mẹ ít nhất có thể trông cậy.
Chỉ là anh cảm thấy thật có lỗi với bố mẹ, bọn họ kiêu ngạo cả đời cũng thuận lợi cả đời, lại không nghĩ tới sau cùng lại lâm vào kết quả như vậy, đoạn tử tuyệt tôn, ai có thể chịu đựng nổi.
Anh đột nhiên ôm chặt Tống Uyển, một khắc kia anh dường như lại biến trở về hồi trước, anh không phải tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, cũng không phải Sở Luật bây giờ, mà là trước kia khi còn là một cậu nhóc, có thể tuỳ tiện gây sự, có thể xé rách văn kiện của bố, có thể cùng mẹ đan khăn quàng cổ. Anh hiện giờ cũng đã ba mươi, thành gia lập nghiệp. Nhưng lúc này ở trước mặt Tống Uyển lại như một đứa trẻ hay khóc.
Tống Uyển nhẹ nhàng vỗ bả vai con trai, trong nháy mắt kia bà thật sự muốn giết người nhà Lý Mạn Ni.
Mà lúc này người nhà họ Lý còn đang quát mắng bảo mẫu, ở bên trong nhà Sở Luật tác oai tác quái, căn bản bọn họ không lo lắng cuộc sống hàng ngày người một nhà, cho dù công ty đã không còn, cho dù ngay cả nhà ở cũng không có, cho dù cả gia đình bọn họ không đi làm, chính là chỉ cần bọn họ có con rể bọn họ còn suy nghĩ gì nữa.
Nhà ở này không tồi so với nhà cũ còn tốt hơn, hơn nữa giá nhà đoạn đường này không thấp, theo bọn họ biết đây là toà nhà biệt thự tư nhân, đất là của tư nhân nhà họ Sở, là trước đây Sở Giang ánh mắt sắc bén mua được, hơn nữa bên cạnh có mấy hoa viên còn chưa mở ra, nếu mở ra trùng tu lại bán được không ót tiền.
Bất quá nhà họ Sở không thiếu chút tiền ấy cho nên nhưng nơi trồng hoa không động đến, ngày thường bên trong sẽ có chuyên gia xử lí, Sở Giang cùng Tống Uyển ở chỗ này có thể ăn uống dưỡng hoa linh tinh, cũng là bồi đắp tình cảm, ở trong chố đo thị phồn hoa ồn ào, có thể tìm được một nơi thiên nhiên yên tĩnh cũng không dễ dàng, cho nên mấy lô đất mà nhà họ Sở vẫn chưa mở ra giá vẫn luôn lên như vậy.