“Hạ Nhược Tâm, người quái dị, cha không thương, mẹ không yêu, đầu trọc đầu trọc...” Tất cả trẻ con trong trường học đều đang cười, đều đang khi dễ cô, mà cô chỉ ngồi ở chỗ của mình, lật túi sách, bên trong có một sợi tóc thật dài.
Không phải, không phải, cô không xấu, cô không xấu, cô có ba, có mẹ, nhưng không có người yêu.
Một năm này, Hạ Nhược Tâm bảy tuổi, mà Hạ Dĩ Hiên, sáu tuổi.
“Ba, mẹ, con thi được tám mươi điểm?: “ Khi Hạ Dĩ Hiên cầm bài thi 80 điểm nũng nịu, Hạ Nhược Tâm chỉ trốn ở trong phòng nhỏ của mình, trong tay nắm chặt hai bài thi một trăm điểm.
“Mẹ, Tâm Tâm thi một trăm điểm...”
“Đúng rồi, Nhược Tâm thi bao nhiêu?”Lúc này Hạ Minh Chính mới nhớ tới còn có một đứa con gái. Sắc mặt Thẩm Ý Quân hơi thay đổi một chút: “Nó rất ngốc, được 60 mà thôi.” Mà Hạ Dĩ Hiên nghe được từ 60 điểm kia, lại cười càng thêm vui vẻ.
“Không sao: “ Hạ Minh Chính an ủi vợ: “ Xem như Nhược Tâm thi được 50 điểm: “Hạ gia vẫn nuôi được đứa con gái này.
Hạ Nhược Tâm chỉ nhìn một nhà ba người họ, đóng cửa lại.
Buổi tối, Thẩm Ý Quân sửa toàn bộ bài thi lại một lần, phía trên viết số 60 thật to: “ Nhớ, Nhược Tâm, không thể nói cho Dĩ Hiên con thi được một trăm điểm. Con chỉ có thể kém hơn Dĩ Hiên, bời vì, con là chị, cho nên phải nhường em.”
Hạ Nhược Tâm chỉ chết lặng gật đầu, cô biết, cô là chị, phải nhường em gái.
Nhược Tâm phải thi âm nhạc, rõ chưa? Một mình em gái cô đơn, Hạ Nhược Tâm chỉ chết lặng thu hồi giá vẽ của mình, cômuốn thi luôn là mỹ thuật, chỉ là, cô biết, trong nhà này, tất cả, cô đều không có cách nào thay đổi, bọn họ để cho cô làm cái gì, cô phải làm cái gì?
Cho nên, cô từ bỏ mỹ thuật cô yêu nhất, dự thi môn âm nhạc cô không am hiểu, mà Hạ Dĩ Hiên cho tới nay đều là công chúa, mà cô chỉ là vật nền bên cạnh công chúa, cô không thể xinh đẹp hơn con bé, không thể mạnh hơn nó, không thể học giỏi hơn nó, thậm chí lúc thi đại học, Hạ Dĩ Hiên thi D, mà nàng chỉ có thể thi D, kỳ thật, thành tích của cô, hoàn toàn có thể thi A.
Một năm kia, cô nhìn đề thi trong tay, nắm bút, cuối cùng viết tên của mình ở phía trên, mà bài thi kia chỉ làm một nửa.
Cô cho là, cô có thể qua cả đời như vậy, sẽ để cho Hạ gia nắm giữ cuộc đời của cô, bao quát, tính mạng của cô, hôn nhân của cô, chỉ là, cô sai lầm, thẳng đến ngày đó, cô gặp được anh.
“Chị, chị xem, đây là bạn trai của em: “ Hạ Dĩ Hiên ngọt ngào, tay kéo một người nam, người nam thành thục nội liễm, một thân âu phục thủ công càng sấn thác hơn người, cao quývô cùng.
Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú mang theo tôn quý, còn có khí thế bá đạo không cho người sơ sót. Lớn lên có một đôi mắt đen ẩn giấu tia thâm trầm, có rất nhiều tính xâm lược.
Hạ Nhược Tâm chỉ cảm giác có một bàn tay bóp chặt trái tim của mình.
Anh trai nhỏ...
Chỉ cần liếc một chút, cô đã nhận ra anh là anh trai nhỏ nói lớn lên muốn lấy cô, anh đã thay đổi, nhưng cô vẫn nhận ra.
“Ừm: “ Người đàn ông chỉ lãnh đạm gật đầu với Hạ Nhược Tâm, sau đó xoay người, đưa tay mơn trớn sọi tóc của Hạ Dĩ Hiên, sau cùng dừng trên chiếc phù bộ thân treo trên cổ cô, trong mắt lóe lên từng vệt màu ấm.