Bàn tay của anh đặt ở trên mặt của cô, có thể cảm giác thân thể cô run rẩy, cô không hận anh, nhưng cũng sợ anh.
Hơi thở nam tính càng ngày càng nặng, cô chỉ có thể là vô lực nhắm cặp mắt của mình lại, nắm chặt hai tay bị anh ép lên đầu.
Bên môi truyền đến xúc cảm gần như để cho người ta tê dại, cô đột nhiên chấn động, không thể tin nhìn Sở Luật,.
Anh lại hôn cô, hôn cô dịu dàng như thế.
“Người phụ nữ, chuyên tâm một chút: “Anh đặt tay của mình lên mắt cô, mà cô cái gì cũng không cách nào thấy rõ, nhưng cảm giác phần môi bị anh hôn càng thêm rõ ràng.
Sở Luật nhìn cô từ trên xuống, trong đôi mắt màu đen lóe lên ánh lạnh.
Thân thể của anh đè lên người cô, vừa dùng đúng lực, sẽ không để cho cô cảm giác quá nặng, cũng sẽ không để cô cảm giác quá nhẹ, anh lại hôn môi cô, thỉnh thoảng ngón tay du tẩu trên thân thể cô, anh buông tay che ánh mắt cô ra, lộ ra một đôi mắt rất đẹp.
Trong trẻo nhưánh trăng, thỉnh thoảng lóe ra một tầng sóng nước, lông mày dài nhỏ, đôi môi xin xắn, lúc nào cũng cũng sẽ là một loại dáng vẻ vô tội, lúc anh rời đi môi của cô, cô chỉ cắn môi lần nữa, khó chịu, và khổ sở.
Chỉ là một nụ hôn, một cái hôn đơn giản, nhưng anh lại khiến thân thể cô có loại yêu và tính lửa, thậm chí dịu dàng để cho cô muốn khóc.
Anh có thể tàn nhẫn với cô, nhưng có thể đừng dịu dàng với cô như vậy không, bời vì, cô không cách nào tưởng tượng, sau khi anh dịu dàng là tàn nhẫn.
Lông mi của cô không ngừng run, không thể không nói cô gái này có một thân da thịt sạch sẽ như tuyết, tinh tế như khung trúc, đến Sở Luật nhìn quen phụ nữ cũng có một phần tình dục với cô.
Dù sao cô đã là vợ của anh, nên thỏa mãn sinh lý của anh, nói trắng ra là, cô cũng là người làm trong nhà, còn là người phụ nữ làm ấm giường.
Anh vô cùng tà ác vươn đầu lưỡi của mình, khẽ liếm môi của cô một chút, sau đó không ngừng hôn.
Tay của anh như mang theo dòng điện, không ngừng vỗ về thân thể của cô, thẳng đến khi quần áo trên người cô bị anh cởi hết, cô ngượng ngùng nhắm hai mắt, không dám nhìn anh một cái.
Anh như vậy rất xa lạ, không giống với mỗi lần thô bạo, hiện tại anh thật sự dịu dàng, dịu dàng khiến cô muốn khóc.
“Có yêu tôi hay không, nói!” Anh cắn vành tai cô, không ngừng trêu đùa cô, anh chính là muốn cô điên cuồng vì anh. Hạ Nhược Tâm từ từ mở mắt của mình ra, đôi tròng mắt kia như ngâm nước, chăm chú nhìn chằm chằm mắt đen của người đang ông không thấy rõ tâm tình trước mắt.
“Em yêu anh... Thật sự vô cùng yêu...” Môi của cô nhẹ nhàng run rẩy, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt cô rơi xuống, giống như đâm vào trái tim vô cùng lạnh lẽo cứng rắn của anh. Để mắt đen của anh đột nhiên híp lạimột chút, chẳng qua cũng chỉ là một giây mà thôi.
Vẻ mặt không oán không hận, lại để Sở Luật cười. Anh cười tàn nhẫn, cũng cười âm lãnh, quả thật là thấp hèn, lời nói lạnh lùng khiến cho sắc mặt Hạ Nhược Tâm vừa mới nhiễm lên màu sắc lại trắng bạch lần nữa, sau khi dịu dàng là tàn nhẫn, càng làm cho cô cảm giác thống khổ.