Cô giãy giụa vươn tay ôm chặt lấy chân Sở Luật.
“Đừng đi, xin anh đừng đi, hãy cứu lấy con bé, hãy cứu...”
“Cút!”
Sở Luật lúc này muôn phần lo lắng, quay người đá vào người Hạ Nhược Tâm không chút nể tình.
Cú đá này khiến co một người con gái thân thể gầy gò đau đớn không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn vươn hai tay của mình, giọng vỡ vụn tan vào trong mưa.
“Sở Luật, con bé là con gái anh, con gái anh đấy. Anh tại sao có thể không cứu, anh tại sao có thể không cứu nó?”
“Nó là con gái của ai không liên quan đến tôi, nó sống hay chết cũng không liên quan đến tôi, coi như vậy thì nó cũng là con hoang của cô mà thôi.”
Sở Luật tàn nhẫn nói, căn bản không nghe được cô nói gì, bên tai anh lúc này mọi thứ đều trở nên ong ong khô khốc, mà người tạo ra những âm thanh đó chính là Hạ Nhược Tâm, anh đóng cửa xe, cũng là chặn lại cả thế giới của Hạ Nhược Tâm.
Xe đóng lại, mưa bùn lại bắn lên thên thể Hạ Nhược Tâm.
“Sở Luật, anh sẽ hối hận, anh sẽ phải hối hận, tại sao anh có thể tuyệt tình như vậy, đến con gái mình cũng không cứu, anh không phải là người, anh không phải là người, tôi hận anh, tôi hận anh...”
Hạ Nhược Tâm nắm thật chặt tay của mình, ra sức gào thét về phía chiếc xe đang dần biến mất.
Hạ Nhược Tâm cô lần đầu tiên hận một người, cô hận anh, đến chết mới thôi.
Cô bổ nhoài về trước, tiếng khóc thê lương bị tiếng mưa át đi.
Trên xe, Lý Mạn Ni dường như đã sớm chợp mắt ngủ, Sở luật cẩn thận lấy áo mình đắp cho Lý Mạn Ni, anh vững vàng lái xe, nhưng mà, tay anh lại đặt trên trán.
Vừa rồi Hạ Nhược Tâm nói gì đó, mà anh lại trả lời cái gì?
Anh đến một chút ấn tượng cũng không có.
Anh dùng sức lắc đầu, cố gắng không suy nghĩ về cô gái không ngừng làm tâm trí anh nhiễu loạn, cô nhất định là dùng đứa bé kia để tiếp cận anh, muốn lấy được tiền từ anh, cô vốn là loại con gái như thế, anh còn suy nghĩ về cái gì?
Đến một đứa bé sắp chết cũng có thể lợi dụng, thật là thấp hèn.
Anh đưa tay đặt trên mặt Lý Mạn Ni, tâm tư dần dần chìm xuống, mưa bên ngoài thật lớn.
Lại một lần nữa xoay người, anh đưa tầm mắt của mình hướng về phía trước, trước mặt ngoại trừ làn mưa dày đặc ra thì cũng chỉ có từng chiếc xe bị anh vượt qua, anh lái xe rất nhanh, chỉ là, anh cũng không nhận ra rằng Lý Mạn Ni bên cạnh đã mở đôi mắt, quay đầu về phía mình, chỉ có cô mới biết lúc này vẻ mặt cô đang thế nào?
Đó là đắc ý và vô cùng thỏa mãn.
Không nên trách cô nhẫn tâm, trên đời này không nên tồn tại đứa bé kia, đó là con của Sở Luật, vì vậy, đứa bé kia nhất định phải chết, không thì, cuộc sống của cô làm sao anh bình được đây, đương nhiên đứa bé kia không phải là cô hại chết.
Mà là chết vì bệnh.
Lại một lần nữa nhắm mắt lại, mùi hương từ áo Sở Luật khiến cho cô an tâm, cô có thể ngủ, bởi vì nơi này sẽ rất an toàn, hơn nữa về sau sẽ càng thêm an toàn.
Đã đến Sở gia, Sở luật cẩn thận ôm Lý Mạn Ni vào trong phòng, mà Lý Mạn Ni lúc này cũng thích hợp để tỉnh lại.
Cô ngồi dậy, ôm chặt eo Sở Luật:
“Luật, em muốn rời khỏi đây, em sợ.”
Cô đem thân thể của mình nấp vào trong ngực Sở Luật, cảm giác như nếu rời khỏi anh thì cô không thể nào sống được.