Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái không biết mệt mỏi, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vỗ về cô bé.
Thời gian từ từ trôi qua, động tác của cô ngày càng chậm, kỳ thật, cô đã quá vất vả hơn nhiều người khác, Tiểu Vũ Điểm mệt mỏi, mà cô cũng thực sự mệt mỏi, rất rất mệt a...
Cô vẫn luôn giữ tư thế như vậy, cẩn thận che chở con gái trong lòng, để tay sau lưng Tiểu Vũ Điểm, đôi mắt cô đã nhắm lại, cằm đặt trên đỉnh đầu Tiểu Vũ Điểm. Cứ tư thế như vậy mà ngủ quên từ lúc nào.
Dưới đôi mắt của cô có thể thấy rõ ràng hai quầng thâm, cô chưa có ngày nào là ngủ ngon, cũng không có một ngày nào là có được giấc mơ đẹp.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên thức dậy, cô cúi đầu ôm lấy con gái trong ngực, mới phát hiện cô bé vẫn đang ngủ, hơn nữa khuôn mặt có chút hồng hào lại rồi. Lúc này cô mới tiếp tục nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, mà không biết từ lúc nào, trời bên ngoài đã sáng.
Lại là một ngày, có thể thấy được ánh mặt trời lên thật là tốt, đúng không? Tiểu Vũ Điểm?
Cô áp mặt mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cảm giác thân thể con gái man mát.
Cô đem chăn trùm lên người cô bé, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của con gái nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
“Tiểu Vũ Điểm, con lạnh có phải không, mẹ sẽ sưởi ấm cho con, lát nữa sẽ không lạnh nữa đâu.”
Cô không ngừng thổi hơi ấm vào bàn tay con gái, cẩn thận xoa xoa đôi bàn tay nho nhỏ, một đôi tay như vậy, hiện tại thật sự chỉ giống như chân gà con, căn bản cũng không có một chút thịt.
“Tiểu Vũ Điểm, chờ con khỏe rồi, mẹ nhất định sẽ nuôi con mập lên, sẽ để cho con ăn hết toàn bộ cơm mà con còn chưa ăn hết, đến lúc đó không chừng mẹ không thể không bảo Tiểu Vũ Điểm là Tiểu Trư đấy.”
Cô không ngừng thổi hơi ấm vào tay con gái, thế nhưng là, tay Tiểu Vũ Điểm càng ngày càng lạnh, thậm chí toàn bộ thân thể con bé không còn chút hơi ấm nào.
“Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, có mẹ đây rồi, mẹ sẽ sưởi ấm cho Tiểu Vũ Điểm.”
Cô đặt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm lên người của mình, nhưng đôi bàn tay ấy dường như không còn bất kỳ độ nóng nào, mà cô chỉ dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Tay cô lại một lần nữa đặt trên khuôn mặt con bé.
“Tiểu Vũ Điểm, con là niềm hạnh phúc lớn nhất của mẹ, con biết không, nếu như lúc trước không có con, có thể hiện tại mẹ cũng đã sớm chết đi rồi, vì vậy, con phải nhất định ở bên mẹ đấy, mẹ sẽ nhìn con lớn lên, vẫn sẽ nhìn đấy.”
Sắc trời càng ngày càng sáng, mà bệnh viện cũng bắt đầu phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng bệnh, lúc này, đã có người lần lượt đến, mà Hạ Nhược Tâm vẫn đang một mực nói chuyện với Tiểu Vũ Điểm.
Bác sĩ đẩy cửa đi vào, chứng kiến khuôn mặt đứa bé xanh xao, trong nội tâm đột nhiên kinh hãi...
Cô bé có phải hay không là đã...
“Cô Hạ, đưa Tiểu Vũ Điểm cho tôi được không?”
Bác sĩ vươn tay của mình ra, mà Hạ Nhược Tâm vẫn không nhìn lấy, vẫn đang nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô bé, sau đó tầm mắt của cô thoáng nhìn qua chiếc bánh ngọt trên bàn, luýc này mới cẩn thận nhéo mũi con gái một cái.
“Tiểu Vũ Điểm, trời đã sáng rồi, không phải con đã nói rằng sáng hôm sau muốn mẹ đưa con rời khỏi giường ăn bánh ngọt sao? Con xem, nếu như con không ngồi dậy, mẹ sẽ ăn bánh của con đấy, nếu như con dậy trễ không có ăn, cũng đừng trách mẹ a.”