Tay anh đè vai Hạ Nhược Tâm xuống, ôm cô, người phụ nữ này, kỳ thật từ bốn năm trước, đã bước vào lòng anh rồi, hiện tại, coi như bọn họ có duyên phận đi.
Anh cúi đầu, lúc này, người phụ nữ trong ngực lại nhắm mắt, không hề có ý đề phòng, nụ cười trên môi anh càng thêm rõ ràng.
Anh không phải người quá mức để ý, sẽ không để ý cô có từng kết hôn hay không, cũng sẽ không để ý cô có một đứa con, anh chỉ biết cô là lựa chọn anh muốn. Đến nỗi Tiểu Vũ Điểm, anh cũng rất thích.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng lật người, nhét ngón tay nhỏ vào trong miệng..
“Mẹ, chú......” bé thỉnh thoảng gọi, mà bé đã chấp nhận Cao Dật, ai đối tốt với bé, ai đối xử không tốt với bé, bé biết, bé vẫn luôn biết.
Trong văn phòng của bác sĩ chủ trị, Cao Dật cầm bệnh án của Tiểu Vũ Điểm lên xem, mà bác sĩ này cũng bắt đầu tin Cao Dật thật sự là bác sĩ, hơn nữa y thuật của anh còn rất cao.
Phương án phẫu thuật đã được sửa lại, m càng thêm an toàn, càng thêm hoàn mỹ.
“Được, cứ như vậy đi, ngày mai sẽ phẫu thuật, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì chứ?” Cao Dật đứng lên, đem ca bệnh đặt ở một bên, hỏi mấy người trước mặt.
“Ừ, rõ rồi.” tất cả đều đồng ý, đối với cuộc phẫu thuật này, bọn họ đều vô cùng nghiêm túc.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt nhỏ, “Tiểu Vũ Điểm, sợ không?” Anh nhìn đôi mắt trong veo của đứa trẻ trong ngực, sẽ nhanh thôi, bé có sợ hãi không? Một đứa trẻ còn nhỏ như thế.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, “Không sợ, có chú rồi.” Bé đạp đôi chân không mang giày, tay ôm lấy cổ Cao Dật, thật sự, có chú ở đây, bé không sợ.
Phải dũng cảm, chú mới thích, anh nhẹ nhàng xoa má Tiểu Vũ Điểm, ôm bé càng chặt hơn.
Hạ Nhược Tâm đã đi tới, tuy rằng cô vẫn luôn cố gắng khiến mình trấn định, đừng hoảng loạn, nhưng mà, cô vẫn thấy sợ hãi.
Cô ngẩng đầu nhìn Cao Dật, lại nhìn Tiểu Vũ Điểm đang nằm trong ngực anh, vành mắt bắt đầu phiếm hồng, nói không căng thẳng là giả.
“Em đang lo lắng cho Tiểu Vũ Điểm à?” Cao Dật một tay bế Tiểu Vũ Điểm, tay kia chạm lên mặt Hạ Nhược Tâm độ ấm nơi đầu ngón tay anh làm Hạ Nhược Tâm vỡ oà, nước mắt ào ào chảy xuống.
Ngón tay Cao Dật hơi run, tựa hồ bỏng tay, hoặc cũng có thể là bỏng cả trái tim.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, tuy rằng luôn nói không có gì nguy hiểm, nhưng cô vẫn thấy lo.
“Em lo lắng cho anh à?” Cao Dật nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hỏi lại.
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó gật đầu.
Cao Dật cong môi cười, mà Tiểu Vũ Điểm thật không rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì, vì sao mẹ lại khóc còn chú thì đang cười?
“Không phải sợ, anh và bé sẽ không có việc gì, phải không, Tiểu Vũ Điểm.” Cao Dật thu tay về, cổ vũ đứa bé đang nằm trong ngực, anh biết, bé nghe hiểu, nó thông minh lắm.
“Vâng,“ Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, sau đó vươn tay, ôm cổ Hạ Nhược Tâm, “Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm và chú sẽ dũng cảm, sẽ không sợ đau.” Bé cọ lên mặt mẹ, sau đó hôn hôn một cái.
“Mẹ ơi, cũng hôn Tiểu Vũ Điểm đi.” đôi mắt bé biến thành vầng trăng non cong cong, cười vô cùng đáng yêu.
“Được.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng hôn con một cái, mà Tiểu Vũ Điểm lúc này lại chui về ngực Cao Dật, cũng hôn mặt Cao Dật một cái.
Cao Dật vỗ về khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cười ôn hòa.