Lúc này ở biệt thự của Sở gia, thỉnh thoảng lại truyền đến giọng nói cự tuyệt của Lý Mạn Ny, “Mẹ, đừng, con đã uống ba chén rồi, uống nữa sẽ thành bổ nhiều quá đấy.” Cô đẩy cái chén ở trước mặt ra, trong chén chính là thuốc bổ.
“Đây không phải thuốc bổ, đây là đồ bổ, không phải đồ bổ cho con, mà là cho đứa bé, uống vào sẽ tốt cho đứa bé, con uống đi được không?” Tống Uyển nhìn xuống bụng của cô, thỉnh thoảng hối thúc cô uống, “Đây là thuốc mẹ đun sôi trong thời gian dài, con nhất định phải uống, nếu không, không phải là lãng phí tấm lòng của mẹ rồi sao.”
Lý Mạn Ny nghe xong, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc gật đầu một cái, cầm chén lên trước mặt uống đi một nửa, mùi vị thật sự không ngon, thực ra uống nó làm cô rất muốn nôn hết ra, chẳng qua cũng giống như Tống Uyển nói, bà đã vất vả rất lâu rồi, nếu không uống, sợ rằng Tống Uyển sẽ không bỏ qua.
Bây giờ chỉ cần là món đứa bé này tốt, bọn họ đều sẽ làm cho cô ăn, làm cho cô uống, đứa nhỏ này còn chưa sinh ra đã được yêu thương như vậy, nếu sinh ra rồi, thật sự không thể tưởng tượng nổi, có ông bà nội yêu chiều như vậy, sẽ là một bảo bối cực kì hạnh phúc, hơn nữa thân phận của Sở Luật như vậy, chắc chắn sẽ là đứa bé vừa ra đời đã ngậm thìa vàng.
Lý Mạn Ny buông chén trong tay xuống, đươc Tống Uyển đỡ lấy, đây là đứa bé đầu tiên của Sở gia, bọn họ tự nhiên sẽ vô cùng coi trọng, khong để cho cô làm cái gì, ngay cả đi nhiều hơn một bước, cũng sợ sẽ có nguy hiểm, hận không thể, mỗi ngày cô đều nằm trên giường dưỡng thai.
Ánh mắt Tống Uyển vẫn luôn nhìn cái bụng nhỏ của Lý Mạn Ny, dường như đang nghĩ tới điều gì đó? Bà đang cẩn thận quan sát khuôn mặt đỏ hồng được bồi bổ quá mức của Lý Mạn Ny.
“Mạn Ny, con không bị nôn nghén sao? Đã đi khám thai chưa, sao mà em bé dường như không hề lớn lên?” Bà nghi hoặc nói, bình thường phụ nữ mang thai lúc này đã bắt đầu có phản ứng mang thai, nhưng một chút biến đổi cô cũng không có, thậm chí bụng của cô vẫn rất phẳng, bà nhớ lúc trước khi mình mang thai Sở Luật, khi được ba tháng, chẳng những bụng rất lớn, mà bà còn nôn mửa đến mức thiếu chút nữa thì chết.
Sắc mặt Lý Mạn Ny thay đổi một chút, sau đó lập tức nở nụ cười, đặt tay lên trên bụng mình, “Mẹ, bác sĩ nói với con bé cưng hơi bé một chút, cho nên bây giờ vẫn chưa nhìn ra. Về chuyện nôn nghén, con cũng đã hỏi qua, bác sĩ nói, đứa bé trời sinh đã ngoan, không quá thích tra tấn mẹ của nó.”
“Ừ, có lẽ là như vậy.” Tống Uyển nghĩ nghĩ, đúng là cũng có loại này, không quá giày vò người lớn, hình như việc này có liên quan đến sức khỏe cá nhân?
Sở Giang từ từ đi tới, thấy vợ của mình hình như đang suy nghĩ gì đó đến ngẩn người, cháu trai của ông không có việc gì đấy chứ? Bây giờ mở mồm miệng khép miệng cũng đều là cháu trai, đứa bé này, đúng là ông đã mong chờ quá mức rồi.
“Cha, cha đã đến rồi, để con đi pha trà.” Lý Mạn Ny đứng dậy, dường như không muốn nói đến vấn đề này nữa, vội vàng đi vào phòng bếp.
“Không cần, Mạn Ny, chuyện này giao cho bảo mẫu là được, con không cần phải vất vả như vậy,“ Tống Uyển vội vàng giữ cô lại, như vậy rất nguy hiểm, nếu đụng trúng cái gì thì phải làm sao.
“Không có việc gì đâu, mẹ, chỉ là rót một ly trà thôi, con sẽ cẩn thận.” Lý Mạn Ny lắc đầu, đi vào bên trong.
Tống Uyển rút tay lại, mặc cho hình bóng Lý Mạn Ny dần biến mất trước cửa phòng bếp, bà đi đến chỗ Sở Giang, hai người cùng nhau ngồi xuống.