Chỉ là, rõ ràng biết là không đáng giá, nhưng vì sao anh vẫn còn muốn nhớ đến, dường như là mỗi ngày đều suy nghĩ, người mà anh không muốn nhớ đến, nhưng trong lòng anh lại vẫn luôn nghĩ đến, đây là vì sao, rốt cuộc là vì sao?
Không có ai có thể trả lời anh, mà anh, lại càng không thể.
Bóng đêm sâu đậm, luôn có một vài người khó ngủ, mà người đàn ông nằm trên giường lúc này, chỉ là mở to chính mình một đôi phức tạp quá phận mắt đen, vẫn luôn mau tới rồi hừng đông thời gian, mới mơ hồ ngủ rồi.
Lý Mạn Ny thất vọng đi ra khỏi bệnh viện, tay cô đặt ở trên bụng, gần đây cô vẫn luôn thích ngủ, cũng hơi hơi nôn khan, cô vui mừng như điên cho rằng mình đã có, lòng ngập tràn hy vọng đi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng mà, kết quả vẫn lại làm cô thất vọng, cô không có, cô chỉ là ăn đến hỏng bụng mà thôi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, tại sao đã lâu như vậy rồi, mà cô vẫn không mang thai đứa bé, mà rốt cuộc đến khi nào cô mới có thai đây.
Cô ngồi trên xe, cũng không hề phát hiện, một đôi mắt vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm cô, lộ ra ánh mắt u ám lạnh lùng giống như chim ưng tàn nhẫn bắt được con mồi.
Xe dừng lại, Lý Mạn Ny xuống xe, cô ngẩng đầu, mà tòa biệt thự hai tầng trước mắt này, là nơi cô đã ở bốn năm, vẫn quạnh quẽ như vậy, đúng là thiếu mất một đứa trẻ, nếu có một đứa trẻ, vậy thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Mà hai vợ chồng nhà họ Sở cũng đã lâu không tới đây, có lẽ là bởi vì nguyên nhân kia, cho đến bây giờ bọn họ cũng vẫn chưa hết đau thương, dù sao cũng là đứa cháu trai họ đã mong bốn năm trời, trong lúc nhất thời bọn họ thật là không có cách nào tiếp nhận, vốn dĩ đã là rất mong cháu trai ròi, đột nhiên nói không có là không có luôn, cho nên mới càng cần nhiều thời gian hơn, mà thời gian ít nhiều, khả năng sẽ có một đến, chỉ là một đứa trẻ khác, dường như vẫn cứ là xa xa không hẹn.
Một bóng người chậm rãi tiếp cận cô, giọng nói có chút âm dương quái khí vang lên, “Sở phu nhân, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi?”
Lý Mạn Ny vội vàng quay đầu lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, “Là ông?”
Mà đứng phía sau cô là một người người đàn ông, tuy rằng người đàn ông này mặc tây trang phẳng phiu, nhưng lại cao không đến một mét bảy mươi, người cũng gầy ốm, xương gò má cao cao nhô ra, còn có cặp mắt kia quá mức âm lãnh, nháy mắt đã khiến cho người ta cảm nhận được một loại hơi thở sợ hãi, mà vừa nhìn thấy người đàn ông này, đã biết ông ta tuyệt đối không phải là một người tốt.
Lúc này, khóe miệng ông ta hiện lên nụ cười đầy âm mưu, “Là tôi, không thể tưởng tượng được, bốn năm qua đi, Sở phu nhân vẫn xinh đẹp giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi.” đôi mắt ông ta không có hảo ý nghiêm túc đánh giá Lý Mạn Ny từ trên xuống dưới, lộ ra một loại tham lam cuồng loạn đối với thân thể của cô.
Đẹp, thật đúng là rất đẹp, người phụ nữ của Sở Luật, quả nhiên là không tồi, trước đây như vậy, bây giờ cũng thế, chỉ là...... Nghĩ tới chuyện gì, trong nháy mắt, ánh mắt của ông ta bắn ra một loại hận ý cực kỳ mãnh liệt.
“Thu hồi ánh mắt ghê tởm của ông lại.” Lý Mạn Ny lui về phía sau một bước, vô cùng chán ghét ánh mắt ông ta đang nhìn mình, có cảm giác giống như ông ta đang dùng đôi mắt của mình lột sạch quần áo trên người cô.
“Ghê tởm?” Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, “Sở phu nhân, nếu tôi ghê tởm, vậy cô thì sao? Cô cho chồng mình uống thuốc bốn năm, cô không hề có cảm giác chính mình ác độc ghê tởm sao? Ngay cả chồng của mình cũng dám làm hại, người phụ nữ như cô, còn mong được đàn ông yêu sao, nói tôi ghê tởm, tôi thấy cô mới là ghê tởm, cô nói đi, có phải hay không, Sở phu nhân xinh đẹp?” Từng câu từng chữ ông ta nói, lại lập tức làm cho lòng của Lý Mạn Ny như bị đóng băng, có một loại lạnh lẽo ập tới, đau đến tận xương tủy.