Hạ Nhược Tâm nhìn tấm bùa trong tay anh, mắt hơi đỏ lên, cái này là của Hạ Dĩ Hiên, không đúng, là của Sở Luật, nhưng nó chưa bao giờ thuộc về Hạ Nhược Tâm, hóa ra, anh đã biết, nhưng biết rồi thì có ích gì, đã quá trễ rồi, trễ hơn 20 năm, bây giờ nói tới còn nghĩa gì sao?
“Tại sao không nói cho anh biết, em mới chính là cô bé anh gặp ngày đó, tại sao không nói với anh tấm bùa hộ mệnh này là của em?” Sở Luật siết chặt nắm tay, tấm bùa cắm thật sâu vào bàn tay anh.
“Còn anh thì sao?” Hạ Nhược Tâm nhìn anh, ánh mắt mờ mịt cái gì cũng không nhìn ra được, “Anh đã nói sẽ quay lại tìm tôi, nhưng người anh tìm chẳng qua chỉ là Hạ Dĩ Hiên mà thôi.”
“Không phải, mười mấy năm nay, nếu không phải nhìn thấy tấm bùa trên người Hạ Dĩ Hiên, anh sẽ không nhận sai người.” Sở Luật vội vàng giải thích, người đàn ông đang xúc động lúc này không còn là chủ nhân máu lạnh vô tình của tập đoàn Sở Thị, nắm giữ tài phú cả thiên hạ này - Sở Luật nữa, mà là người đàn ông muốn chuộc lỗi mà thôi, anh đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm, không biết có còn cơ hội vãn hồi hay không, phải làm thế nào để bù đắp?
“Đừng nói nữa, tất cả đã qua rồi.” Hạ Nhược Tâm chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn lên, bất kể tôi có phải là người mà anh muốn tìm hay không, người anh yêu sẽ chỉ là một mình Hạ Dĩ Hiên mà thôi, cứ cho rằng lúc ấy tôi nói cho anh biết anh có tin không? Khóe môi cô lúc này nhếch lên đầy khổ sở cùng châm chọc.
Biết, biết rồi thì sao, có thể làm được gì nữa, chuyện gì nên hay không nên xảy ra đều đã xảy ra hết rồi, cô vì yêu anh mà đã trả giá quá nhiều, cô cũng không còn thứ tình cảm đó với anh nữa.
“Em đừng đi.” Sở Luật bước lên, “Anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi em.” Một Sở Luật trước nay cao cao tại thượng chưa bao giờ hối hận, chưa bao giờ phải cúi đầu trước bất kỳ điều gì, anh là một là duy nhất, ai cũng không để vào mắt, nhưng lần này, anh thấp giọng xuống nước, để nói lời xin lỗi với một người phụ nữ, bởi anh thực sự đã sai rồi.
“Anh không thể vãn hồi được quá khứ, cũng không thể bù đắp hết được những tổn thương đã gây ra cho em, nhưng anh còn có cả nửa đời sau, anh sẽ dùng tất cả để bù đắp cho em, chỉ cần em cho anh thêm một cơ hội, tất cả còn chưa muộn mà.”
Anh vui mừng vì anh đã biết mọi chuyện, vui mừng vì anh vẫn có thể tìm được cô, bọn họ chẳng qua chỉ bỏ lỡ 4 năm mà thôi, bọn họ còn rất nhiều lần 4 năm nữa.
“Tất cả, bao gồm cả 4 năm hôn nhân của anh sao?” Hạ Nhược Tâm buông lỏng tay mình, nếu là 4 năm trước anh nói với cô những lời này, nhất định cô sẽ hạnh phúc muốn chết, nhưng hiện tại hạnh phúc của cô chính là để anh chết đi.
Sở Luật gật đầu, “Anh bằng lòng.” Anh nguyện cho cô tất cả. Chỉ cần cô muốn, điều gì cũng được. Bây giờ anh chỉ muốn giữ cô lại, sự hận thù ngày trước mà không cách nào quên được, không phải cũng là một loại tình yêu sao?
“Vậy cô ta thì sao?” Hạ Nhược Tâm chỉ ra phía sau lưng anh, “Anh sẽ làm gì với cô ta?”
Sở Luật hơi sửng sốt, anh xoay người, là Lý Mạn Ny mặt mày nhợt nhạt vừa tới không hề đúng lúc, đôi mắt anh tối đen phức tạp, Lý Mạn Ny đang không ngừng run rẩy, cô muốn biết câu trả lời, nhưng cũng sợ câu trả lời.