“Tôi không có hứng thú, người mang thai là cô chứ không phải tôi?” Hạ Nhược Tâm tiếp tục rửa tay, dòng nước lạnh lẽo chảy qua tay, chảy đến tận lòng.
“Hay là để tôi nói cho cô đi.” Lý Mạn Ni ưỡn người, cười lạnh, “Lúc đó chỉ là thai giả thôi, bởi vì, tôi muốn con gái của cô chết đi, nó không nên tồn tại trên cõi đời này, chỉ cần nó là con của Sở Luật, thì nó phải chết.”
“Cho nên, tôi giả vờ là mình mang thai, sau đó, ép Sở Luật chọn giữa tôi và con gái cô, quả thực, anh ấy chọn tôi.”
“Đứa bé của cô, hẳn là đã chết rồi đúng không, nghe nói là bệnh rất nặng mà nhỉ.”
Lý Mạn Ni duỗi tay bưng kín miệng mình, cười cực kỳ đắc ý, cơ mặt cười đến độ run rẩy, tựa như làm như vậy mới có thể khiến tâm tình nhẹ nhõm hơn.
Hạ Nhược Tâm thu thu tay lại, tiếng nước chảy vẫn vang ào ào, nhưng bên tai cô lúc này chỉ còn lại tiếng ong ong, cô không thể tưởng tượng nổi những gì mình mới vừa nghe được.
“Cô là đồ điên, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, cô đúng là điên thật rồi.” Hạ Nhược Tâm đến gần, cô dùng sức nắm chặt lấy nắm tay, nhịn xuống xúc động muốn đánh chết người trước mặt.
Cô không phải cô ta, cô còn có lương tri, cô biết bây giờ cô ta đang mang thai, chỉ là, khi cô đang lo lắng cho đứa nhỏ của cô ta, thì cô ta lại tìm mọi cách để giết chết con gái của cô.
Người đàn bà này, không phải người, quả thực không phải người.
“Đến đây đi, đánh đi, đánh vào đây này.” Lý Mạn Ni chỉ vào mặt mình, “Đánh thật mạnh vào.” nụ cười của cô càng thêm vui vẻ đắc ý.
Chát một tiếng, trên mặt Lý Mạn Ni liền xuất hiện năm ngón tay đỏ rực.
Mà Lý Mạn Ni rốt cuộc cũng sững sốt, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cương cứng, cô ta dám đánh cô, cô ta thực sự dám đánh cô, cô lớn như vậy rồi, trên thđời này chưa từng có ai dám đánh cô.
Cô vừa định giơ tay đánh trả thì bất ngờ cửa toilet đột ngột bị đẩy ra. Lý Mạn Ni vội vàng thu tay về đặt lên mặt mình, làm vẻ mặt biến sắc, trong nháy mắt từ phẩn nộ, chuyển sang tỏ vẻ đáng thương.
Thật sự, ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng không so được với cô.
Một người đàn ông nhanh chóng chạy đến, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền đẩy người phụ nữ đang đứng trước mặt Lý Mạn Ni xuống, thậm chí, còn chưa nhìn rõ người đó là ai.
Hạ Nhược Tâm vốn là không có trụ tốt, lại bị anh đẩy, trong lúc nhất thời, bước chân không vững liền ngã xuống, trán đập mạnh vào bệ rửa tay, người cũng ngã ở trên sàn nhà, nước mắt cô lập tức rơi xuống, không biết là do quá đau hay là do lạnh lòng.
“Mạn Ni, em có sao không?” Sở Luật cẩn thận đỡ Lý Mạn Ni, vừa thấy trên mặt cô có dấu bạt tay, con ngươi lập tức lạnh xuống, anh chuyển hướng nhìn về phía người nằm trên sàn, cô ta dám động tay với nguời của Sở gia.
Chỉ là, đến khi nhìn rõ người trên sàn là ai, thân thể anh lại là sửng sốt một chút, sau đó là một tràn hối hận không thể thấu, sao lại là cô ấy.
“Nhược Tâm...” Anh vội vàng ngồi xổm xuống, muốn đi nâng Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm dậy, nhưng cô lại đẩy anh ra, “Sao nào, còn muốn báo thù cho cô ta sao?”, Hạ Nhược Tâm nâng mặt lên, trước mắt liền xuất hiện hai dòng nước đỏ đỏ, cô chớp mắt một chút, sao vẫn còn đỏ thế này?
“Nhược Tâm, đừng cử động, đừng cử động.” thanh âm Sở Luật mang theo run rẩy truyền đến, mà Hạ Nhược Tâm lại vươn tay đặt trên trán, sau đó chậm rãi thu tay, mà cô thấy được trên ngón tay mình là máu, thì ra là vậy, lại đổ máu rồi.
“A...” Cô đột nhiên nở nụ cười, cũng không biết bây giờ nên cười hay nên khóc.