Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 468: Chương 468




Cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, không cần tài sản của Sở Thị. Cô cũng không cần đồ của Sở Luật, chỉ cần Sở Luật đừng quấy rầy cuộc sống của cô và Tiểu Vũ Điểm là được rồi, và đừng để người của mình đến quấy rầy cô, gây phiền phức cho cô.

“Nhược Tâm, em thật sự không cần sao? Em có biết đây là gì không?” Cao Dật cầm tài sản chuyển nhượng trong tay, “Em sẽ trở thành phú bà, sẽ ngồi cùng bàn với Sở Luật, sẽ không lo ăn mặc, sẽ trở thành người mà mọi người hâm mộ?”

Hạ Nhược Tâm rút lá thư chuyển nhượng trong tay Cao Dật, sau đó đập lên bàn.

“Bây giờ anh không thể cho em ăn, không thể cho em mặc, không thể nuôi em nữa sao?”

“Không có.” Cao Dật trả lời thành thật, ngày nào anh cũng mua rất nhiều đồ ăn, chưa từng để mẹ con hai người đói bụng ngày nào, đương nhiên, bụng anh cũng không đói.

“Vì sao em phải lấy thứ đó, trong khi bây giờ em không thiếu gì?” Còn nữa, thế giới của bọn họ lại không tốt như trong tưởng tượng, cô không phải đồ ngu, không phải chưa từng trải qua, tính kế nhau nhiều như thế, âm mưu nhiều như thế, tranh giành đến nỗi đánh mất bản chất của mình, ví dụ như mẹ cô, ví dụ như Lý Mạn Ni, mà cô biết, nếu cô lấy số tiền này, mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên, cô không muốn lấy, ngón tay Hạ Nhược Tâm đặt trên thư chuyển nhượng, “Em không muốn biến thành Lý Mạn Ni thứ hai, em không muốn trở nên đáng sợ giống như cô ta, em chỉ muốn con gái của em có thể lớn lên khoẻ mạnh.” Bàn tay Hạ Nhược Tâm bị Cao Dật nắm lấy.

“Đừng quên, còn có anh, không phải con gái của em, mà là Tiểu Vũ Điểm của chúng ta, anh cũng có phần.”

Cao Dật đặt tay lên vai cô, sau đó ôm cô vào lòng, “Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm đã gọi anh là cha, anh đang chờ một ngày em chấp nhận anh.” Anh cầm lấy lá thư chuyển nhượng trên bàn, quăng xuống đất, mấy thứ này, bọn họ không cần, còn có, hạnh phúc của bọn họ, không phải là thứ dễ dàng mua được.

“Cao Dật, danh tiếng trước kia của em không tốt.”

“Không sao, anh biết đó không phải là em.”

“Cao Dật, có lẽ em không thể sinh được nữa.” Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sắc mặt có hơi trắng.

“Nhược Tâm, em lại quên rồi sao?” Cao Dật ôm cô chặt hơn, “Anh là bác sĩ, anh hiểu rất rõ tình trạng thân thể em, em có thể sinh được hay không, anh cũng không để ý, nếu chúng ta có con thì đó chính là món quà mà ông trời ban cho chúng ta.”

“Nếu không có thì chúng ta có Tiểu Vũ Điểm là được rồi, anh không làm gì mà đã có được một cô con gái đáng yêu như vậy, chuyện mua một tặng một như thế, anh lời rồi, em nói xem có đúng hay không?” Anh nhẹ nhàng đặt trán kề trán Hạ Nhược Tâm.

“Còn nữa, em đừng coi anh như là người, anh không tốt, anh thừa nhận, lúc đầu là anh cố ý làm cho em phải vào đây ở, anh tạo ra một cái bẫy cho em nhảy vào, anh muốn có được em, cũng muốn có được cô con gái như là Tiểu Vũ Điểm.”

“Em nói xem, anh còn là người tốt sao?”

“Anh cũng biết tính kế, cho nên, anh thật sự không có tốt như em tưởng tượng đâu.”

Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Cao Dật, đây chính là thứ cô muốn, cô muốn một gia đình, một đứa nhỏ, và một người chồng yêu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.