Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 484: Chương 484




“Oa, mỹ nhân cười, mỹ nhân cười với tôi kìa.”

“Gì mà cười với cậu chứ, mặt của cậu giống như bí đao vậy, mỹ nhân cười với tôi mới đúng.”

“Mặt tôi giống bí đao, vậy chắc mặt cậu đẹp hơn quá, cũng giống như bí đỏ thôi, mỹ nhân ghê tởm còn không kịp, sao có thể cười với cậu.”

Đây là hỗn loạn mà ngày đầu Hạ Nhược Tâm đi học.

Mà Hạ Nhược Tâm cũng chiếm được một cái danh hiệu ở đây, là mỹ nhân.

“Cậu nói xem, sao mỹ nhân lại đẹp như thế.” Một người bạn học đụng đụng bả vai bạn học của mình, “Cậu xem kìa, mặc kệ là ngồi hay đứng cũng rất hợp mắt, sao lại đẹp như vậy chứ?”

“Bởi vì là mỹ nhân.” Người đó ngẩng đầu lên, nhéo gương mặt tròn vo của bạn học.

“Thật ra cậu cũng rất đẹp.”

“Thật sao?” Bạn học kia lập tức ngẩng mặt lên, “Tớ thật sự rất đẹp sao?”

“Ừ.” Người đó gật đầu, trả lời nghiêm túc, “Mỹ nhân là đẹp tự nhiên, vẻ đẹp duy nhất, rất tao nhã và hoàn mỹ, còn vẻ đẹp của cậu là vẻ đẹp của đàn ông, có cảm giác rất nghệ thuật.”

“Cút!” Một cước bay qua, suýt nữa thì đá vào mặt người đó.

Người đó vội vàng né tránh, trong miệng thì thầm.

“Không phải là đàn ông, mà là cọp mẹ mới đúng, vẫn là mỹ nhân tốt hơn, lúc mỹ nhân vẽ tranh rất đẹp, đúng là nữ thần mà.”

Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện người ta đang nói cô, cô ngẩng đầu lên cười, đôi mắt cũng tràn đầy ý cười.

Mà nụ cười đó lại làm ánh mắt của mọi người xung quanh toả sáng.

Sao mỹ nhân lại đẹp như thế, chỗ nào cũng đẹp, ngay cả khi mỹ nhân móc gỉ mũi cũng rất đẹp, nhưng mà hình như bọn họ chưa từng thấy mỹ nhân móc gỉ mũi.

Mỹ nhân của bọn họ, chẳng những xinh đẹp mà còn rất thông minh, cũng rất chăm chỉ, tuy rằng không có nhiều nền tảng nhưng mà lại học hỏi rất nhanh, mặc dù học sau bọn họ nhưng cũng đã tiến bộ gần bằng rồi.

Mà người dạy bọn họ vẽ, là một vị hoạ sĩ nổi tiếng, cô ấy từ chối lời mời của các trường đại học, tự mở một phòng làm việc, có lẽ mấy người tài giỏi đều như thế, không thích đi con đường bình thường.

Cũng có thể là cô giáo muốn được sống tự do, thích đi đây đi đó để tìm linh cảm.

Cũng có thể là mức lương của trường học không nhiều lắm, tự mình mở lớp thì kiếm được nhiều hơn.

Dù sao thì mặc kệ thế nào, nếu nói về trình độ hội hoạ của cô gái, thì chỉ có thể cảm thán là tuyệt nhất.

“Trước kia cô đã từng học rồi sao?”

Cô giáo đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, cúi đầu, nhìn cách cầm bút của cô, đối với học sinh mới vào này, lúc đầu cô cũng không có cảm giác gì, cũng chỉ là có thêm một học sinh mà thôi, nhưng mà, đã nhiều ngày qua, cô mới phát hiện, học sinh này, vậy mà có thiên phú không tệ, quan trọng nhất là, động tác của ngón tay rất linh hoạt, còn có ý tưởng của mình, điểm này rất đáng quý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.