Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 502: Chương 502




“Ba ba“. Tiểu Vũ Điểm thấy cách đó không xa Cao Dật đang lại gần, phe phẩy cánh tay nhỏ cao hứng chạy qua.

Cao Dật vươn tay ôm Tiểu Vũ Điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn rất ngoan.

“Ngoan“. Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu nhẹ, mà Hạ Nhược Tâm nhìn một màn này trong lòng không khỏi xúc động, khó thể miêu tả.

Kì thật Tiểu Vũ Điểm được nhiều người yêu mến, tuy rằng cô là mẹ nhưng trong lòng có chút đau xót, trước kia Tiểu Vũ Điểm là của mình cô, bây giờ con bé được rất nhiều người quan tâm chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn là cười vì ngày càng dần dần con gái cô mở lòng hơn cả.

Mà cô thích cuộc sống như vậy, không cãi vã, hết thảy bình bình đạm đạm vô cùng đơn giản. Chỉ là trên đời này vẫn cứ như vậy hoặc người như vậy, sẽ tìm cô gây phiền toái, cây muốn yên mà gió chẳng ngừng.

Ví như hiện tại, cô muốn một ly nước sôi, ngón tay khẽ chạm xuống ly phát hiện phịch một tiếng.

“Cô có việc gì?” Cô ảm đạm hỏi, không có vẻ vui mừng, cũng không có phẫn nộ, cái gì cũng không có, xem hết thảy đều bình thường, cùng cô không có liên quan.

Lý Mạn Ni có chút ganh ghét với khuôn mặt trắng nõn phấn nộn của Hạ Nhược Tâm, rõ ràng là đã là mẹ một con, như thế nào lại có làn da đẹp quá mức như vậy, mà sắc mặt cô hiện tại thế nhưng lại nổi tàn nhang, bác sĩ nói vì có liên quan đến việc mang thai nên tâm tình cũng tốt một chút.

Chê cười, phóng tốt, cô như thế nào có thể phóng tốt. trước có lang sau có hổ.

Đều là nghĩ đến vị trí hiện tại, cô sao có thể đem tâm đặt ở trong bụng, nếu cứ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm, lúc nào cũng nhìn, có quỷ mới biết người nào sẽ rắp tâm hại cô, nhất là những người phụ nữ không an phận.

Cô mở túi ra, lấy từ bên trong một thẻ ngân hàng ném lên bàn: “Bên trong có hai trăm vạn, cô cầm đi.”

Hạ Nhược Tâm liếc cũng không thèm liếc một cái, dường như cái trên bàn kia so với ly nước của cô không hữu dụng bằng, đặt ly bên môi, nước uống vào trong miệng theo yết hầu đi xuống, yết hầu dễ chịu, phổi cũng dễ chịu cùng với khắp thân thể cô.

Quơ quơ cái ly trong tay, cô cười nhạo làm Lý Mạn Ni càng thêm phát hỏa, ngăn không cho suy nghĩ muốn lật đổ cái bàn. Cô hít sâu nói với chính mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh không được để cảm xúc rối loạn, nếu không đến lúc đó chỉ có người khác được lợi.

“Hạ Nhược Tâm, tôi không biết cô trở về nơi này làm gì, không phải là muốn làm phu nhân Sở gia chiếm lấy tài sản đi. Cô không cần phải si tâm vọng tưởng“. Cô cười lạnh vuốt bụng: “Tôi đã mang thai, cô cũng là mẹ, hẳn cũng phải biết người làm mẹ sẽ nói những lời mạnh mẽ này, đừng nói là đứa con kia cô sinh không còn nữa liền tính đòi lấy một phần tiền của Sở gia.”

Ngón tay Hạ Nhược Tâm khẽ nhúc nhích, Lý Mạn Ni nói chuyện không đâu lại càng không đầu không đuôi, nghe tới đây cô mới nhận ra mình đang bị uy hiếp.

Ý tứ quá rõ ràng, nếu Hạ Nhược Tâm chống lại Lý Mạn Ni, cuối cùng Lý Mạn Ni làm ra sự tình gì cũng khó nói trước. Ý tứ này thực minh bạch, nếu Hạ Nhược Tâm chắn Lý Mạn Ni lộ, như vậy, Lý Mạn Ni cuối cùng có thể làm ra sự tình gì tới, liền khó nói.

“Hiện tai tôi giờ mới biết được, Sở Luật vì cái gì mà sẽ chọn cô.” Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, rõ ràng đó là thứ làm đau mắt Lý Mạn Ni.

“Cô có ý gì?” Lý Mạn Ni có cảm giác không thoải mái, Hạ Nhược Tâm không phải đang khen mà ý tứ châm chọc rõ mười phần.

“Tôi không có ý gì.” Hạ Nhược Tâm cầm thẻ ngân hàng hai trăm vạn, hai trăm vạn cô muốn làm gì, lúc ấy Sở Luật có tiền như vậy, nhưng cô cuối cùng phải tự mình gánh vác, nghèo đến không nuôi nổi một đứa bé, nhớ tới những chuyện trước kia, cô thấy mình thật đáng thương lúc trước cô như thế nào lại yêu một lãnh tâm máu lạnh, vô tâm vô phổi cũng không có nhân tính đàn ông.

Ngón tay buông lỏng, cô ném lại ở trên bàn, mặc kệ là hai trăm vạn hay hai ngàn vạn cô đều sẽ không động tâm, không phải là cô thanh cao chỉ là nếu cô nhận lấy cô có cảm giác chính mình đang bán đứng phụ nữ trên toàn thế giới vậy.

Cô bây giờ cũng không thiếu tiền, muốn cái gì cô sẽ tự mình kiếm về sẽ không cần người Sở gia bố thí.

“Kì thật cô vẫn là cùng anh ta không giống nhau” Cô cười lạnh, không oán cũng không hận, nhìn Lý Mạn Ni đang kinh ngạc hét lên. Cô cẩn thận cân nhắc, cô muốn sống bình yên hơn nhiều.

“Các người xác thực là một đôi, tôi thật tâm chúc phúc cô tiếp tục làm chim liền cánh*, một người không có nhân tính, một người toan tính, một người tinh(tinh khôn) với toan tính, một người tính kế hết thảy”

*Nguyên mẫu: “bỉ dực song hắc” nhưng mình không hiểu mình chỉ biết “Bỉ dực song phi: làm chim liền cánh” nên dịch như vậy uhuhu ai biết nghĩa cmt để mình sửa nhé!

“Cô yên tâm đi” Cô đứng lên: “Tôi đối với đàn ông không có hứng thú, tôi tưởng cô đủ thông minh cũng sẽ không làm khó tôi, người đàn ông như Sở Luật, tôi đảm bảo nhưng người khác thì chưa chắc, ít nhất là tôi sẽ không.”

“Đúng rồi” Cô từ trên người lấy tiền: “Tôi sẽ tự trả tiền, cô, chính cô đến đây đi”

Cô đi tới đặt cốc nước sôi lên quầy bar, nơi này phàm là những người xa hoa tới, một chén nước cũng tính mười đồng tiền.

Mười đồng tiền a, cô cầm hóa đơn nhẹ nhàng đi ra ngoài. Mà so với Lý Mạn Ni một thân tính kế, cô thật sự sống quá nhẹ nhàng xem thời gian một chút đến giờ đi học rồi, bất quá hình như đến muộn, cô giáo cũng không có hỏi gì nhiều cũng không thể đem cô ra khai xoát. Bên ngoài ánh nắng dừng ở trên người, cô chìm vào tầng sắc màu ấm nhàn nhạt.

Mà Lý Mạn Ni để tiền lại trên bàn, tức đến gần như long phổi.

Cô xoay người, ở trong người nhìn khuôn mặt mình, vốn dĩ là một gương mặt có nhan sắc thế nhưng lúc này lại dữ tợn, trên mặt phấn má cũng nhòe đi, lộ rõ ràng vài chỗ trang điểm. Cô luống cuống tay chân đổ một đống đồ trang điểm đem mình tân trang lại, thật vất vả mới che đậy trên mắt, cô mới có cảm giác chính mình như vậy không hề khó coi.

“Em hôm nay lại trang điểm?” Sở Luật lái xe, ánh nắng chiếu lên làn da tinh tế trên mặt Lý Mạn Ni, rất có quang cảm (quang: ánh sáng, cảm: xúc động) lại có chút giả, liếc qua mắt một cái cũng có thể biết cô trang điểm, phấn cũng dặm rất dày.

“Trang điểm không tốt cho con.” Anh nhàn nhạt nói, mà đối với thói quen này của Lý Mạn Ni không quá vừa lòng, anh đã sớm đã nhận vận mệnh cũng là tiếp nhận đứa nhỏ này, cho nên mặc kệ anh có như thế nào, đứa bé này là của anh không thể chịu bị ủy khuất.

“Em biết rồi” Lý Mạn Ni che mặt, trong lòng dâng nỗi chua xót, vì cái gì có người không nổi tàn nhang lại cứ phải là cô, nếu không phải vì che đi tàn nhang này cô còn cần dùng mấy thứ này trên mặt sao, sao bọn họ một người cũng không hiểu cô.

____

Sở Luật không nói thêm gì nữa, trong xe rơi vào khoảng im lặng có thể nói bọn họ kính nhau như khách, trước kia cũng không nói quá nhiều nhưng ít nhất anh đối với cô thật sự quan tâm, hiện tại thực sự đau, anh cũng không thiếu cô cái gì rốt cuộc là không để tâm.

Trái tim anh ở nơi nào?

Đúng vậy, trái tim anh đang ở nơi nào?

Có lẽ từ trước đến nay tâm đều không đặt trên người cô, bốn năm trước trái tim đã sớm đi theo người phụ nữ kia, cùng nhau rời đi, cùng nhau hủy diệt.

Anh hụy hoại người phụ nữ kia cũng chính là đồng thời anh cũng hủy hoại chính mình.

Sở Luật đã chủ động đem tài sản chia cho Hạ Nhược Tâm, anh thiếu cô, thiếu quá nhiều, thiếu cả đời cũng còn không rõ, hơn nữa cô cũng sẽ không còn cho anh một cơ hội.

Việc này anh đã đi gặp qua cha mẹ, bọn họ cũng đồng ý, chính anh làm nghiệt chính anh chấm dứt, mặc kệ cô có đồng ý hay không, có đáp ứng hay không.

Lý Mạn Ni pha một tách cà phê đi đến: “Luật, cà phê của anh.”

Cô đem cà phê đặt lên bàn đôi mắt lại ngẫu nhiên thấy được một chồng văn kiện phía trên, mà văn kiện mặt trên là mấy chữ tài sản chuyển nhượng, cô tâm cả kinh, cũng trào dâng một cỗi phẫn hận, cô lại bưng cà phê lên đặt ở trước mặt Sở Luật.

“Luật, vẫn còn nóng, uống khi còn nóng, bằng không sẽ khó uống”

Sở Luật nâng mặt, thẳng nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, đôi mắt đen không gợn sóng, giống như biển chết làm tay Lý Mạn Ni không khỏi run lên.

“Em yên tâm, chốc nữa anh uống” anh cự tuyệt cà phê trong tay cô bởi vì anh không khát hiện tại cũng không cần uống.

Lý Mạn Ni cắn môi, cắn đau chính mình, loại đau đớn càng thêm kịch liệt, cũng là thứ đau trái tim cô, thân để đổ về phía trước tay run kịch liệt, ly cà phê trên tay đột nhiên lung lay thuận tiện “phịch” một tiếng, cứ như vậy bắn tung tóe lên trang tài sản chuyển nhượng kia.

Sở Luật cứ nhàn nhạt ngồi như vậy, trong mắt vẫn như cũ không gợn sóng.

“Luật, thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không phải cố ý“. Lý Mạn Ni vội vàng xin lỗi, chỉ là cô phản ứng chậm mấy giây, nếu là người thường liếc mắt một cái cũng biết cô đây là cố ý huống chi là Sở Luật.

Tâm tư tất cả hiện trên mặt, cô không cam lòng, tất cả tại suy nghĩ trong lòng, Sở Luật biết nhưng không vạch trần.

Lý Mạn Ni luống cuống tay chân lau khô văn kiện trên bàn, kết quả là động tác quá mạnh, văn kiện vốn dĩ chỉ ướt nửa trang giờ hoàn toàn dính đầy cà phê.

“Luật, thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Khuôn mặt đỏ hồng, nước mắt xác thực là có thể chảy bất cứ lúc nào.

“Không việc gì” Sở Luật mấp đôi môi mỏng nhẹ, anh đứng lên kéo tay Lý Mạn Ni lại: “Đi thôi, anh đưa em trở về, em mệt rồi.”

“Nhưng...” Lý Mạn Ni quay đầu nhìn thoáng qua trên bàn một đống hỗn độn: “Vậy văn kiện trên bàn làm sao bây giờ?”

“Viết lại.” Sở Luật nhàn nhạt trả lời mà Lý Mạn Ni cắn chặt môi cảm giác chính mình thế nhưng lại vô dụng. Cô cố sức diễn xuất xuất sắc như vậy kết quả cuối cùng có người nói cho cô, cô diễn căn bản không có người xem, cứ như vậy đánh vào trò đùa phía trên, không đau không ngứa, cũng không làm kẻ thù bị tổn thất, đến lúc này chính cô lại sinh một bụng tức.

Sở Luật đỡ cô nằm xuống, lại là kéo cái chăn lên người cô.

“Luật, đừng đi...” Lý Mạn Ni đột nhiên ngồi dậy, cánh tay gắt gao ôm Sở Luật, đôi môi mỏng cũng tiến lên, hôn môi anh, bọn họ cũng đã quá lâu không làm, cô muốn, cô muốn anh dung nhập vào thân thể của mình, có vẻ như chỉ có vậy cô mới xác định anh là của cô.

Nhưng Sở Luật lại tránh sự thân mật của cô, đem mắt quay sang một bên. Lý Mạn Ni hận, môi đỏ cũng gần chỉ chạm qua mặt anh, sự lạnh băng trầm ngạnh* tránh né làm Lý Mạn Ni giống như bị dội gáo nước lạnh, toàn thân trên dưới đều ngấm lạnh.

*trầm ngạch: trầm - trầm lặng, không sôi nổi, ngạnh - ương ngạnh

“Anh còn có việc, đi trước” Sở Luật đứng lên lại đỡ cô nằm xuống, đặt chắn trên người cô, anh xoay người bước chân trầm ngạnh, cứng nhắc cũng không biết đây là ai tra tấn ai, hai người bọn họ thật sự không thể quay trở về như ban đầu.

Anh đối với cô vô tâm.

Mà cô đối với anh...

Lý Mạn Ni gắt gao ôm chặt mình, một loại nguy cơ vẫn luôn tra tấn áp lực cô, gần như thở dốc.

Mà Sở Luật trở lại thư phòng, trong cổ dâng lên cỗi hương vị chua xót, không phải là nhìn những thứ trên bàn mà là chính anh. Anh đi quá cầm văn kiện văn xoa nhẹ một hàng, ném vào thùng rác, lại ngồi xuống cầm bút lên viết.

Trong thư phòng hoàn toàn an tĩnh chỉ có âm thanh tiếng bút trên mặt giấy.

“Sàn sạt...”

Mà bên ngoài lại càng an tĩnh thậm chí âm thanh người đi đường cũng không có.

An tĩnh gần như tra tấn người.

Bảo mẫu không khỏi rùng mình ôm tay, nơi này, như thế nào càng ngày càng lạnh, thật là kì quái, hai vợ chồng này cũng không phải cãi nhau đi, TV cũng không bật, ngươi một phòng, ta một phòng, thói quen của kẻ có tiền cũng thật kì lạ.

Mà chuyện ở Sở gia xác thực cũng chỉ là chuyện của bọn họ, ai phiền, ai ghét, ai tức, ai mệt mỏi đều cùng Hạ Nhược Tâm không quan hệ. Hai thế giới, hai cánh cửa, bọn họ vốn không là người cùng một thế giới, tự nhiên cũng không có khả năng liên quan.

Mỗi ngày Hạ Nhược Tâm vẫn như thế,mỗi ngày tam điểm một đường, thực quy luật, cô cũng đã có kiến thức hơn nữa cô giáo còn giúp cô liên hệ tới một trang web, trang web này làm tranh minh họa, chú trọng mấy bức đệ nguyệt hạo, tuy rằng kiếm tiền không nhiều lắm nhưng công việc không tệ, có thể tích lũy một ít kinh nghiệm đương nhiên cũng có thể kiếm chút tiền mua đồ ăn.

Cô sống đã hai mươi lăm năm cũng chỉ có hiện tại cô mới có cảm giác giá trị của cuộc sống, có thể làm việc mình thích, làm việc mình mình. Thế giới của cô đều vẽ trong tranh, mỗi một cái điểm mặt, mỗi một đường cong đều là mộng tưởng của cô, cô thích mỗi ngày như vậy, từng ngày cô cười nhiều lên cũng tự tin lên, cả ngày trên mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp.

“Nhược Tâm, đi theo cô một chút.”

Cô giáo đi đên bên người Hạ Nhược Tâm nói với cô một câu cũng không nói gì khác sau đó xoay người rời đi, Hạ Nhược Tâm đặt bút vẽ lên bàn, vội vàng đi theo.

____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.