Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 635: Chương 635: Cô thua rồi




Nhưng người bố này bây giờ lại muốn giành con gái với tôi, anh ta đã làm gì? Anh ta rõ ràng có thể cứu con gái tôi, nhưng anh ta đã không đồng ý, anh ta bỏ mặc con gái bệnh nặng để cùng vợ anh ta ra nước ngoài giải sầu, đi du lịch, tiêu pha nhiều tiền thể hiện tình yêu của bọn họ. Nếu không phải tôi gặp được một người đàn ông khác có thể cứu con gái tôi thì hiện tại anh ta có cơ hội đứng ở đây giành con gái với tôi sao?”

“Sở Luật, anh nói đi, anh xứng sao?”

Đây là lời nói của một người mẹ, một người phụ nữ bình thường chua xót tới cực điểm, đây không phải lên án mà đang nói chuyện xưa của chính mình, có lẽ cũng không nhiều nhưng trong từng câu từng chữ đã cho thấy cô gái này bốn năm qua cuộc sống quá khổ sở, vất vả khó thể chịu được như vậy, mà người làm cô vất vả như thế chính là người đàn ông trước mặt có thể hô mưa gọi gió này, xác thật anh ta thật sự không có tư cách giành đứa bé kia.

Sở Luật buông tay ra, trong lòng bàn tay in sâu dấu vết đau đớn, anh thật sự bây giờ không thể tin được đây tất cả đều là anh đã làm sao? Đều do anh tạo thành sao? Không, không phải, thật sự không phải, lúc trước anh thật sự chỉ muốn cô trở về cầu xin anh mà thôi.

Anh chưa từng nghĩ sẽ cắt hết con đường sống của cô, chỉ là anh biết là Hạ Nhược Tâm cũng không biết. Xét đến cùng tất cả chuyện này đều là anh sai.

“Sở tiên sinh...” Luật sư cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Luật, anh ta còn muốn tiếp tục sao? Tin tưởng bây giờ bất kì một người nào có lương tri đều sẽ không đi làm ra cái gì với một cô gái như vậy nữa, bọn họ thật sự muốn tiếp tục sao?

Như vậy không có đạo đức, còn gì để tiếp tục sao?

“Tiếp tục đi.” Sở Luật nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh đặt tay lên trên mặt, gần như có thể phát hiện giữa kẽ ngón tay anh chảy ra một giọt nước, người đàn ông này khóc sao? Không, không có khả năng, Sở Luật người này trước nay đều chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Trái tim anh ta lạnh giá cũng sắt đá.

Thẩm Ý Quân che miệng mình lại, thì ra bà trước nay cũng không biết con gái bà lại khổ sở như vậy, ngay cả con cũng tự mình sinh, so với bà, người mẹ này thật sự không có chỗ dung thân.

Bà cũng nhớ tới đã nhiều năm rồi, bà có bao nhiêu ích kỉ, bà vì lấy lòng con gái người khác mà làm tổn thương con gái ruột của mình, thậm chí khi con gái của con cần hỗ trợ, bà còn cự tuyệt cô ngoài cửa, người khác một dao cắt mọi thứ trên người con gái, mà bà làm một người mẹ ở trong lòng lại dùng sức ruồng bỏ con gái.

Ông trời ơi, đến tột cùng bà đã làm cái gì, một người mẹ như bà còn ở đó nói con gái đi chết đi, còn muốn đứa bé kia chết, con bé là con gái bà sinh, đứa trẻ là cháu ngoại của bà. Quả thực bà không phải là người cũng không xứng làm người.

Cùng là một người mẹ, nhưng người mẹ như bà thật sự xứng sao?

Bà xứng với một chữ “mẹ” này sao.

Tâm Tâm, thực xin lỗi, là mẹ có lỗi với con, thật xin lỗi con...

Thật sự xin lỗi, chỉ là, bà thật xin lỗi còn có thể đổi lấy cái gì.

Bốn phía trầm mặc yên tĩnh, luật sư của Sở Luật lần thứ hai đứng lên, nhìn Hạ Nhược Tâm thật sâu, trong mắt có sự cảm thông, nhưng cảm thông không có nghĩa là lập trường sẽ thay đổi, khả năng ông phải đối với cô như vậy, có lẽ cô rất đáng thương và xứng đáng nhận được sự cảm thông, nhưng đây là nghề nghiệp của ông, mà ông nhất định phải thắng vụ kiện tụng này cho thân chủ của mình.

Hơn nữa là phải thắng.

“Ngài thẩm phán, ở đây tôi có một phần tài liệu, mời ngài xem qua.” Ông đưa tài liệu lên trước: “Đây liên quan đến sự riêng tư của thân chủ cho nên tôi không tiện nói rõ ràng, đây là nguyên nhân thân chủ tôi - Sở tiên sinh phải có đứa bé kia.”

“Có lẽ lúc trước thân chủ tôi xác thật đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng tôi chắc chắn về sau anh ấy nhất định sẽ vô cùng yêu thương đứa bé kia, cho đứa bé kia giáo dục tốt nhất, sẽ để cô bé trở thành người kế thừa duy nhất tập đoàn Sở thị.”

“Hạ tiểu thư, cô cũng muốn cho con được cuộc sống tốt nhất không phải sao, nếu đứa bé kia ở cùng cô chịu nhiều khổ sở như vậy, tại sao bây giờ cô còn nhẫn tâm muốn để bé cùng cô chịu khổ sao?”

Luật sư cúi gập người với Hạ Nhược Tâm, ông đã nói xong tất cả, mà phần tài liệu kia tin rằng ngài thẩm phán sẽ có một phán quyết chính xác nhất.

Trong pháp luật quy định, đối với con cái 2 tuổi trở lên chưa vị thành niên, bố mẹ trong một số trường hợp dưới đây được ưu tiên suy xét quyền nuôi nấng con cái, trong đó có một điều luật rõ ràng, đã bị phẫu thuật tuyệt dục (bị thiến:“>) hoặc do một vài nguyên nhân khác mà bị vô sinh. Điều này khó có thể mở miệng nhưng đây là mấu chốt tất thắng của anh ta.

Thẩm phán lật giở tài liệu trong tay, sau khi xem xong, ông nhắm hai mắt, hồi lâu sau mới đứng lên, chẳng qua ông đầu tiên là nhìn Hạ Nhược Tâm một cái, trong mắt có sự xin lỗi. Ánh mặt của ông lập tức làm Hạ Nhược Tâm lạnh tới cực điểm.

Ông ta có ý gì, cô không muốn mất con gái. Muốn lấy đi con gái cô thương yêu nhất có phải hay không?

Không được, cô không ngừng lắc đầu, cô không muốn mất đi Tiểu Vũ Điểm, nếu không cô sống để làm gì, sinh mệnh của cô vốn dĩ cũng không có gì nhiều, cô chỉ có mỗi Tiểu Vũ Điểm.

Tầm mắt thẩm phán lại chuyển xuống phía dưới đứa bé gái được Cao Dật ôm, giọng nói trầm ổn truyền đến: “Quyết định của chúng tôi là. Quyền nuôi nấng con cái thuộc về Sở tiên sinh. Mẹ của đứa bé có quyền được đến thăm con, vì vậy hai bên có phản đối gì không?” Thẩm phán nói xong, Sở Luật chỉ nhắm hai mắt, trong mắt không có bất kì cảm xúc thắng lợi nào.

Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm trong lòng, anh rất đau lòng sắc mặt trắng bệnh của Hạ Nhược Tâm trên bục.

Anh áp đầu Tiểu Vũ Điểm vào lồng ngực: “Tiểu Vũ Điểm, nhớ, bố và mẹ đều rất yêu con.” Hai tay Tiểu Vũ Điểm chỉ gắt gao nắm chặt áo Cao Dật, đôi lông mi dài không ngừng chớp hiện lên những giọt nước mắt trong suốt.

Tuổi còn nhỏ, dường như đã biết điều gì, bé phải rời khỏi mẹ bé có phải không, nhưng mà bé không cần người bố kia, chỉ cần mẹ thôi.

Tống Uyển gắt gao nắm tay Sở Giang, bà thật ra rất kích động, bởi vì cháu bọn họ, rõ ràng chính là cháu sẽ về với bọn họ nhưng bọn họ lại không ai vui vẻ, không ai sung sướng cả, kết quả như vậy có lẽ bọn họ đã dự kiến trong lòng, nhưng trầm trọng vẫn khó có thể làm người khác chấp nhận.

“Được, phiên tòa kết thúc.” Thẩm phán thu dọn đồ, trên mặt bàn phần tài liệu kia, còn lại là tài liệu Sở Luật vô sinh. Đối với người đàn ông mà nói đứa nhỏ này sẽ là đứa con duy nhất, mà cũng sẽ là huyết mạch duy nhất của Sở gia, hơn nữa với tài sản và năng lực của Sở gia hiện tại xác thật có thể nuôi dạy cuộc sống của con tốt nhất. Đến nỗi mẹ đứa bé, bọn họ cũng không tước đoạt quyền lợi nhận mẹ con, cô ấy lúc nào cũng có thể gặp con.

Thẩm phán rời khỏi vị trí, lúc vừa bước đi, bên tai ông lại truyền đến một giọng nói non nớt.

*Đoán xem ai nào? Ai mà lại có thể lật ngược tình thế còn nhanh hơn cả lật bánh=))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.