Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 810: Chương 810: Đau khóc




“Được rồi, tôi đồng ý.” Bác sĩ Giản nhìn đồng hồ một chút. “Nhưng tôi không có nhiều thời gian, đứa bé kia cần được tiêm.”

“Tôi biết, tôi biết, sẽ không mất nhiều thời gian của bác sĩ.” Tống Uyển vội vàng nói. Bà cũng sợ Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện, bà cũng sợ Tiểu Vũ Điểm sẽ đau, bà chỉ mượn bác sĩ này một lát lập tức sẽ trả lại cho bé.

Bác sĩ Giản đi theo Tống Uyển gặp Sở Tương, kết quả vừa đến quả nhiên là có một trẻ nhỏ, người chưa thấy đâu đã nghe thấy âm thanh khóc lớn.

“Trẻ con không nên khóc như vậy, bà không nói với bé sao?” Ông cho rằng trẻ năm sáu tuổi thật sự có thể nghe hiểu, khóc lớn như vậy sẽ khiến thân thể chấn động, với bé sẽ lại càng đau.

“Cháu còn nhỏ.” Tống Uyển biết, nhưng nó vẫn là trẻ con mà.

“Nhỏ?” Bác sĩ Giản xem bệnh án của Sở Tương. “Đứa trẻ này đã sáu tuổi, thưa bà, bệnh nhân kia của tôi còn chưa tới bốn tuổi, mẹ bé nói không khóc bé liền ngoan ngoãn không khóc, miệng vết thương của đứa bé kia chưa một lần bị vỡ ra. Khó mà nói được bốn tuổi lại là lớn hơn sáu tuổi sao?”

Tống Uyển đỏ mặt tía tai nghe, lại không biết phải trả lời như thế nào.

Bác sĩ Giản vạch băng ở miệng vết thương của Sở Tương.

“Miệng vết thương đã nứt ra vài lần, tuy được xử lý nhưng vẫn không tốt lắm, có lẽ lại cần phải phẫu thuật một lần nữa.”

Còn muốn phẫu thuật thêm, sắc mặt Tống Uyển trắng nhợt.

“Người lớn có thể chịu được, nhưng trẻ con…”

“Đúng vậy, bởi vì bên trong đã có mủ, may mà còn tốt, cũng chỉ là vấn đề ở miệng vết thương. Thận được cấy ghép không tồi, máu cũng lưu thông bình thường. Đúng rồi, tôi có thể hỏi người cho thận là như thế nào? Thận của người chết hay vẫn còn sống?”

Lòng Tống Uyển đột nhiên căng thẳng, người cũng sửng sốt.

“Còn sống.” Hồi lâu bà mới nói, nhưng lời nói ra lại mang theo nhè nhẹ cay chát cùng khó chịu.

“Ừ, bao nhiêu tuổi?” Bác sĩ Giản lại hỏi, cũng đang ghi lại bệnh án.

“Bốn tuổi, bé gái.”

“Bé gái bốn tuổi?” Bút trong tay bác sĩ Giản ngừng lại, sau đó ông nghiêm túc nhìn chằm chằm Tống Uyển. “Thưa bà, tôi có thê hỏi một chuyện, thận ghép cho đứa bé này có phải là bệnh nhân nhí của tôi?”

Trên đời này không có khả năng sẽ có chuyện trùng hợp như vậy. Một bên bị cắt mất thận, một bên được ghép thận, mà bệnh nhân bốn tuổi nơi này cũng chỉ có một người.

Môi Tống Uyển mấp máy vài lần, cuối cùng cũng gật đầu một cái xác nhận thay lời dường như không thể nói ra.

“Các người làm như vậy là phạm pháp, là không có nhân quyền.” Bác sĩ Giản trầm mặt, rất tức giận. “Một đứa trẻ bốn tuổi khỏe mạnh, tuy rằng bé còn nhỏ, tuy rằng bé còn không hiểu chuyện, nhưng các người là người lớn cũng không có bất cứ quyền gì cưỡng bức cắt thận của bé.”

Tống Uyển bị mắng một câu cũng là nói không nên lời, một câu cũng không thể phản bác, một câu giải thích cũng không cách nào nói ra được. Bởi vì mọi chuyện đều là do bà làm, bà đã làm, nhưng bà thật sự không biết. Bà không muốn thận của Tiểu Vũ Điểm, bà muốn thận của một bé gái khác, nhưng mặc kệ là ai thì vẫn là bà làm, dù vô tình hay cố ý cũng vẫn vậy.

Hiện tại quả thận làm việc trong cơ thể Sở Tương là thận của Tiểu Vũ Điểm.

Bác sĩ Giản rất tức giận, loại chuyện không có đạo đức này ông luôn khinh thường, nhưng mặc kệ người lớn đã làm gì thì trẻ em vẫn là vô tội.

“Lập tức chuẩn bị phẫu thuật.” Ông nói với y tá.

“Phẫu thuật?” Y tá sửng sốt một chút, phẫu thuật cái gì?

Không lâu sau đó có vài bác sĩ tiến vào, bác sĩ Giản cùng bọn họ nói về chuyện phẫu thuật. Bọn họ cũng đã có quyết định này nhưng trước mắt không có phương án cụ thể. Hơn nũa do ai mổ cũng chưa quyết định được, bác sĩ Giản đã làm nhiều ca phẫu thuật lớn như vậy, có rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa nếu bọn họ được xem trực tiếp nhất định thu được nhiều bài học. Chỉ cần phẫu thuật thành công thì chỗ nhiễm trùng của Sở Tương có lẽ cũng sẽ qua đi.

Sau đó không lâu Sở Tương lại một lần bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật này không ai ngờ tới vậy mà cũng cần mấy giờ đồng hồ.

Lúc này Tiểu Vũ Điểm đã tỉnh.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau…” Bé kéo ngón tay mẹ, đau không kêu được.

“Mẹ thổi phù phù sẽ hết đau.” Hạ Nhược Tâm nén lại nước mắt, vỗ về khuôn mặt con gái, sau đó cô cúi xuống áp khuôn mặt nhỏ bé vào lòng mình.

“Tiểu Vũ Điểm ngoan, nghe lời mẹ. Chúng ta phải nằm im không cử động, cử động sẽ càng đau.”

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm hơi sụt sịt, bé nắm bàn tay lại rồi đặt vào miệng mình cắn. Tiểu Vũ Điểm muốn ngoan ngoãn, không sợ đau, mẹ thổi phù phù sẽ không đâu. Nằm im, nằm im.

Nhưng bé vẫn quá đau, không ngừng khóc.

Sở Luật vừa vào liền thấy con gái đang tự cắn tay mình, thỉnh thoảng nghẹn ngào nhưng vẫn thật sự ngoan, không cử động chút nào mặc dù thân mình nho nhỏ thi thoảng run rẩy vì đau.

Anh đi tới đặt búp bê trong tay trước mặt con gái.

Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ hơi mỉm cười. “Cảm ơn chú.” Sau đó bé một tay ôm búp bê, đầu nho nhỏ vẫn luôn dựa vào mẹ, có điều nắm tay vẫn đặt ở miệng để bé cắn lấy. Có thể thấy được bé rất thống khổ, còn nhỏ như vậy mà có thể chịu đựng, kỳ thật điểm này bé cực kỳ giống mẹ, cũng cực kỳ giống ba.

“Bác sĩ Giản đâu?” Sở Luật đợi hồi lâu cũng không thấy vị bác sĩ người nước ngoài kia. Chỉ cần mỗi lần Tiểu Vũ tỉnh là ông sẽ cho một ít thuốc tiêm cho Tiểu Vũ Điểm, không bao lâu sau bé sẽ không đau, cũng sẽ ngủ. Bọn họ không ai chịu được cảnh Tiểu Vũ Điểm đau, thậm chí ngay cả Sở Giang cũng chỉ dám tới đây lúc Tiểu Vũ Điểm ngủ, Tô Vân Phỉ mỗi lần tới đều khóc, mỗi lần đi cũng khóc, còn Đỗ Tĩnh Đường cũng không dám để mẹ tới đây nhiều, sợ bà sẽ khóc, những người khác đi theo cũng không dễ chịu.

“Vị bác sĩ kia đi nơi nào?”

“Đã lâu không thấy ông ấy tới.” Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, nhưng vẫn vừa ngủ vừa sụt sịt.

Sở Luật đi tới, cẩn thận chỉnh lại tư thế cho con gái từng chút một, lại kéo tay nhỏ của con gái, lúc này đã sưng giống cái bánh mì. Anh nhẹ nhàng cầm tay con gái liền thấy trên nắm tay nhỏ bé của con đều đầy dấu răng, anh là một người đàn ông vậy mà suýt rơi nước mắt. Anh cẩn thận đặt tay con gái xuống, rồi kéo chăn lên cho bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.