Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1217: Chương 1217: Điều là nợ




Anh không nói chuyện trước kia, thi thoảng nhắc tới thì cũng chỉ một hai câu rất sơ lược.

Cô gối đầu lên phía trên, trong tay vẫn cầm một quyển sách nhưng lại không cách nào để chữ vào đầu.

Khi Sở Luật ra còn tưởng cô đã ngủ rồi, cho nên anh cố tình đi rất nhẹ, không muốn quấy rầy cô. Anh cởi áo khoác bên ngoài, nằm xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, nơi này ngoại trừ có y tá trực 24/24 ở bên ngoài còn có một chiếc giường nhỏ cho người nhà nghỉ ngơi. VIP chính là VIP, giường bệnh cũng lớn hơn giường trong các phòng bình thường rất nhiều.

Anh nằm xuống, cũng đưa hai tay ra sau gối đầu, sau đó vặn nhỏ đèn lại không đến mức đưa hai tay ra không thấy năm đầu ngón tay.

“Sở Luật…”

Lục Tiêu Họa đột nhiên mở miệng, cô còn chưa ngủ.

“Sao em vẫn chưa ngủ?” Sở Luật vẫn duy trì tư thế cũ, anh nghiêng mặt qua mơ hồ không thấy rõ cô, chỉ có thể nhìn thấy tóc cô dài xuống vai, rất mềm mại. Điểm này cũng giống với Tiểu Vũ Điểm của anh, phần lớn Tiểu Vũ Điểm giống mẹ, chỉ trừ màu mắt và tính tình giống cha là anh.

Lục Tiêu Họa ngồi dậy, cẩn thận đặt sách trong tay sang một bên, sau đó nhẹ nhàng thở, giống như hơi buồn ngủ.

“Kỳ thật anh không cần như vậy, nơi này có y tá, tôi cũng không phải bị bệnh nặng gì, anh thật sự không cần phải ở chỗ này chăm sóc tôi. Tôi biết anh rất bận, mỗi ngày chuyện cần xử lý cũng rất nhiều, có lẽ lúc này anh ở đây chăm sóc tôi mấy ngày thì khi về công việc của anh có khi đè anh chết, cho nên thật sự không cần.” Cô kéo chăn một chút, cảm giác hơi lạnh.

“Không sao.” Sở Luật nhắm mắt lại, trong mắt đã hoàn toàn là màu đen, nhưng cho dù đen như vậy thì tâm của anh trước nay đều không quá yên ổn.

“Đây là anh nợ em, chuyện công ty anh có cách xử lý, không phá sản được.” Khóe môi anh khẽ cong lên, nếu dễ dàng sụp đổ như vậy thì đã không phải tập đoàn Sở Thị.

Tập đoàn Sở Thị đã có một phương pháp quản lý theo hệ thống, các phòng ban cũng có thể tự làm việc với nhau, anh làm tổng giám đốc phải làm chỉ là những quyết sách cho công ty cũng một số tài liệu cần anh ký tên.

Anh có thể rất bận, nhưng cũng có thể rất nhàn. Bận rộn bởi vì anh không muốn làm gì khác, anh chỉ có công việc, anh thích làm việc, nhưng nếu muốn nhàn cũng có thể rất nhàn. Anh cũng cần thời gian nghỉ ngơi, anh cũng cần được thả lỏng, ngần ấy năm trời chuyện có thể khiến anh thả lỏng cũng không nhiều, hiện giờ rốt cục tìm được rồi, anh nghỉ ngơi mấy ngày cũng không được sao?

Lục Tiêu Họa lại nằm xuống, cô nhẹ nhàng thở ra một tiếng thở dài.

Sở Luật cô chấp, giống như thủ đoạn của anh…

Đáng sợ.

Cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, có lẽ sẽ lại trợn mắt đến hừng đông, chỉ là cô không nghĩ tới lại một lần mở mắt thì trời đã sáng.

Cô đã mở mắt nửa ngày nhưng vẫn không phản ứng, cảm giác ngủ no thật khiến người ta thỏa mãn, hơn nữa tinh thần cô rất tốt, đã bao nhiêu lâu cô chưa từng được ngủ như vậy.

Khi đi dã ngoại, đó là bởi vì quá mệt mỏi cho nên buổi tối cô rất dễ ngủ, khi đó cho dù đi dài hơn cô cũng không sợ chính là vì buổi tối có thể ngủ ngon một giấc.

Cô cho rằng khi mình sinh hoạt bình thường thì có lẽ sẽ lại bị mất ngủ, nhưng hình như không có, cô cảm giác vừa ngủ thì trời đã sáng.

Hơn nữa hiện tại tinh thần của cô rất tốt, đầu óc cũng tỉnh táo, đây là điều đã bao lâu không thể có. Cô nghĩ muốn đi tới ban công hít thở một chút không khí mới mẻ buổi sớm, sau đó lại duỗi eo lười một chút.

Cô nghĩ, sẽ là một buổi sáng tuyệt đẹp, một ngày rất tuyệt vời.

“Tỉnh rồi?” Sở Luật từ bên ngoài đi đến, vẫn một thân áo gió màu xám, dáng người giống như người mẫu, cho dù là quần áo bình thường thì cũng tuyệt đối sẽ hút ánh mắt của người khác.

“Mới vừa tỉnh.” Lục Tiêu Họa nhịn không được duỗi eo lười một chút, cô còn muốn ở trong chăn ngủ thêm một hồi nhưng sợ tối lại sẽ mất ngủ, cho nên cô đành ra khỏi giường.

Sở Luật đẩy cô vào trong toilet, cửa đóng lại, Lục Tiêu Họa cũng thở ra một hơi. Cô gái có làn da trắng nõn, khóe môi mang ý cười, khí sắc trên mặt rất tốt trong gương kia là cô sao?

Sao trước giờ cô đều nhớ phần lớn thời gian mình đều trắng bệch như quỷ. Cao Dật nói tinh thần cô không tốt, nhưng cho dù ăn đồ bổ không ít, cơm cũng liều mạng ăn nhưng trước nay đều không có cải thiện gì.

Có lẽ vào lúc này gầy đã thành một loại phong tình, nhưng là Cao Dật nói, cô gầy, kỳ thật cũng là bệnh.

Cô nghĩ cứ tiếp tục thế này nói không chừng cô thật sự sẽ béo lên.

Mà khi nghĩ tới cao Dật, ý cười trên mặt cô cũng giảm đi một ít. Cố tình không thèm nghĩ đến tên anh chỉ là bởi vì cảm thấy không cần thiết, mặc kệ anh có nguyện ý cứu cô hay không cô hiện tại đều đã sống sót.

Giống như theo lời Sở Luật nói vậy.

Anh nợ cô.

Mà cô có phải hay không cũng là nợ Cao Dật.

Cô vốc một ít nước lạnh áp vào mặt mình, nháy mắt cái lạnh thấm vào khiến tinh thần cô cũng lạnh theo một ít. Cô rùng mình, vội vàng mở nước ấm bắt đầu rửa mặt. Trong toilet ngoại trừ đồ của cô còn có đồ của Sở Luật, hai bộ bàn chải đánh răng, máy cạo râu của đàn ông.

Kỳ thật cô có cảm giác không gian cá nhân của mình bị xâm chiếm, mỗi lần nhìn thấy những thứ này cô luôn có một cảm giác rất kỳ quái, giống như bọn họ đã từng như thế, dùng chung một phòng tắm, dùng chung một chiếc giường, thậm chí còn sẽ dùng chung một đôi đũa.

Có thật như vậy hay không, cô không biết, cũng sẽ không có ai nói cho cô.

Trên giá còn có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, đều là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, hơn nữa cô vẫn luôn dùng nhãn hiệu đó, anh chuẩn bị hẳn cũng rất cẩn thận.

Lúc này cô thật sự muốn biết, trước kia giữa cô và anh đã có những chuyện gì, chỉ là cô cũng biết người khác có nói cho cô thì cũng chỉ như nghe chuyện cũ, bởi vì không có ký ức thì cũng không thể cảm nhận được.

Đây là lời nói của Thẩm Vi, nhưng cô không thể không thừa nhận Thẩm Vi đã nói đúng.

Cho nên cô không muốn nghe chuyện của mình qua miệng người khác, vì không có thấu hiểu. Cô muốn tự mình nhớ lại, cũng muốn tự mình biết, chỉ là muốn nhớ lại nói dễ hơn làm.

Người đầu tiên cô phải thuyết phục, không phải ai khác mà là Cao Dật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.