Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 291: Chương 291: Đó là con của ai




“Thực xin lỗi, Sở tiên sinh, bé còn quá nhỏ, sợ người lạ,” viện trưởng cũng là người nịnh nọt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Sở Luật không có tí gì gì gọi tức giận, ông mới yên tâm, đây là đại nhân vật, bọn họ không đắc tội nổi đâu, nếu không, sợ là cái chức viện trưởng này của ông cũng không thể làm, hơn nữa nếu cuộc phẫu thuật này thành công, danh tiếng của bệnh viện bọn họ sẽ được nâng cao hơn rất nhiều, đương nhiên, ông cũng thế.

“Mau chóng sắp xếp phẫu thuật đi,” Sở Luật trầm mặc nói, anh muốn sớm cứu đứa bé kia, đứa né có chút giống Dĩ Hiên ấy, làm anh tê tái, lại là có chút đau lòng không thể thốt ra.

Thậm chí anh còn cảm thấy tiếc khi để bé phải chịu khổ.

“Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay, đứa bé này đúng là không thể chờ được nữa.” Viện trưởngnở nụ cười, cái này tốt, anh không tức giận, đứa bé cũng được cứu rồi, nhưng mà, vừa rồi nhìn đứa bé kia, ông cũng thấy khó chịu, thật đúng là đứa bé khiến người ta phải đau lòng.

“Luật, em muốn đi toilet,” Lý Mạn Ni nãy giờ bị bỏ quên chợt hoảng hốt mở miệng, cô miễn cưỡng cười, cũng che giấu đi sự lo âu nơi đáy mắt.

Sở Luật chỉ gật đầu một cái, tấy cả sẹ chú ý của anh đều đặt trên người Tiểu Vũ Điểm mới chỉ gặp có một lần, vậy cho nên mới xem nhẹ sự khác thường của Lý Mạn Ni.

Cô sợ hãi, cũng hoảng loạn, thậm chí là hoảng hốt.

Cô đóng cửa lại, cảm thấy chân như nhũn ra, mãi một lúc sau, cô mới đứng vững lại được, ngàn vạn lần đừng như vậy, ngàn vạn lần đừng là sự thật, đứa bé kia không phải con của cô ta, không có khả năng như vậy, đúng không?

Ra tới cửa, vừa hay có hộ sĩ đi qua, thậm chí còn không kịp nghĩ, cô ngăn người đó lại, vội vàng hỏi, “Đứa bé tên Tiểu Vũ Điểm kia, mẹ bé tên là gì?” Cô hỏi rất gấp. Làm hộ sĩ cũng phải ngơ ngác mất một giây, bất quá, nhanh chóng trả lời.

“Cô nói Tiểu Vũ Điểm à, mẹ bé tên là Hạ Nhược Tâm, đứa bé kia đúng là đánh yêu, nó là đứa bé được mọi người cưng nhất trong bệnh viện đấy, vừa ngoan lại vừa xinh đẹp.”

Hộ sĩ nói, cũng cười, thoạt nhìn, có vẻ như trong số những người yêu mến bé cũng có cô.

Mà Lý Mạn Ni chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng, Hạ Nhược Tâm, đúng là Hạ Nhược Tâm, cô ta có con gái, cô ta có một đứa con, ba tuổi, là Sở Luật, cô có cảm giác như thế giới đều sụp đổ, thân thể chẳng còn chút sức lực nào, cô vô lực ngồi lên ghế chờ ngoài hành lang, thân thể run rẩy không ngừng.

Cô và Sở Luật đều biết bốn năm trước có chuyện gì, không có xuất quỹ không có trảo gian, hết thảy đều là Sở Luật bày ra mà thôi, là Sở Luật một tay ép Hạ Nhược Tâm rời đi, là Sở Luật đẩy hết cho Hạ Nhược Tâm, nhưng lại không ngờ tới, cô ta có con, hơn nữa còn đã ba tuổi, không phải đã nói, Hạ Nhược Tâm không thể sinh sao, như vậy đứa nhỏ này từ đâu chui ra? Nhưng cho dù cô có không tin thế nào thì chối cùng, cô cũng chỉ có thể thừa nhận, đó chính là con cùa Sở Luật.

Sở Luật có cùng loại tuỷ với đứa bé kia, điều này không cần chứng minh, đột nhiên cô muốn cười thật to, bọn họ không phải bởi vì Hạ Nhược Tâm không thể sinh nên mới ly hôn sao, nhưng ai mà ngờ tới, cô ta sớm đã có một đứa con gái, mà cô, tay cô đặt trên bụng mình, còn cô thì sao, bốn năm, bốn năm rôi, vậy mà cô còn không có con, rốt cuộc chuyện là như thế nào, tại sao lại thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.