Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1050: Chương 1050: Đòi tiền




Hạ Minh Chính không còn lời gì để nói, tiền vốn có của ông hiện tại đều là lấy không ra, hơn nữa ngay cả bất động sản cũng không còn là của ông, trước giờ đều chưa từng phải đau đầu vì không có tiền nhưng hiện tại vậy mà ngay cả tiền sinh hoạt phí cũng đã không có.

Thẩm Ý Quân cầm lấy ngón tay đeo nhẫn của mình: “Đem cái này bán đi?”

Bà tháo nhẫn trên ngón tay xuống, kim cương không nhỏ, có lẽ bán cũng được không ít tiền. Bà lại tháo hoa tai của mình xuống, còn có thêm vòng cổ linh tinh, cũng đem hết trang sức bà được Hạ Minh Chính mua cho trước kia ra.

“Bán hết cũng có đủ một ít tiền dùng, có điều lúc mua rất quý không biết bây giờ bán có còn được giá như trước?”

“Xin lỗi, khiến bà thiệt thòi rồi.” Hạ Minh Chính cầm lấy tay Thẩm Ý Quân.

“Ý Quân, bà yên tâm, chờ tôi xuất viện nhất định sẽ đem lấy lại cho bà.”

Lấy lại? Thẩm Ý Quân sẽ không đem lời ông nói đặt ở trong tai, đã không còn Hạ gia thì ông dùng cái gì để lấy về?

Bà không nói lời nào, mấy thứ này đành phải đem bán, dù sao bà cũng đã dùng, cũng từng rất thích.

Bà đem hết ra cửa hàng trang sức, lúc mua thật sự rất quý, lúc bán cũng chỉ được một phần ba giá lúc trước, nhưng dù tính là một phần ba cũng đã thực không tồi.

Lúc bà đi ra ngoài vừa lúc lại gặp phải Giản Thanh Doanh cùng Lục Tiêu Họa.

Ánh mắt Lục Tiêu Họa ngừng trên cổ Thẩm Ý Quân, rồi cô đưa mắt lên lỗ tai. Bà làm Hạ phu nhân rất chú ý tới hình tượng của mình, trên người lúc nào cũng mang một ít trang sức xa hoa nhưng hiện tại đều đã không còn. Mà bà đến nơi này hiển nhiên không phải mua chấu báu, tình huống hiện tại của Hạ gia có thể bị chia năm chia bảy tài sản, bà không có khả năng sẽ thừa tiền tới đây mua, liền tính là có cũng phải đợi những tài sản kia được phân chia xong mới có thể có được tiền trong tay.

Cho nên, Thẩm Ý Quân tới không phải mua, mà là để bán.

Thấy Thẩm Ý Quân rơi xuống hoàn cảnh như vậy, Hạ Nhược Tâm không biết chính xác cảm giác của mình, có lẽ có chút chua xót, trước kia Thẩm Ý Quân cao cao tại thượng vậy mà cũng có một ngày sẽ đến nông nỗi này.

“Làm sao vậy?” Giản Thanh Doanh hỏi con gái, đang vui vẻ sao lại ngẩn người.

“Không sao ạ, con nhận nhầm người.” Hạ Nhược Tâm cười cười.

Giản Thanh Doanh cũng không để cho lòng, thật sự cho rằng con gái nhận nhầm người liền kéo tay con gái vào mua trang sức. Con nhà người ta đều là châu quang bảo khí, mấy năm nay bà chỉ có một đứa con trai không thể mang trang sức, không thể mặc váy, trong lòng bà cũng rất buồn. Thật may hiện tại lại có một cô con gái ngoan, tự nhiên bà muốn mua cho con gái một chút, nhất định phải trang điểm cho con gái như một cây thông Noel, như vậy mới là quý khí.

Hạ Nhược Tâm xoay người, nhẫu nhiên phát hiện cách đó không xa người bán hàng đang kiểm kê cái gì đó, cô đi đến cầm lấy xem, những đồ này với cô mà nói xác thật có chút quen thuộc.

Cô xem qua, là một chiếc nhẫn bảo thạch màu hồng, đây là sinh nhật năm ba mươi tuổi của Thẩm Ý Quân, Hạ Minh Chính đã tặng bà. Những năm gần đây bà luôn đeo trên tay không rời.

Cô buông tay, lại lấy ra một cái, đây là sinh nhật năm ba mươi tám tuổi của Thẩm Ý Quân, Hạ Minh Chính đặt riêng cho bà vòng cổ, cũng là thứ trang sức bà thích nhất.

Mỗi thứ này cô đều có thể gọi tên ngoại trừ một ít đồ lạ, có lẽ sau khi cô rời Hạ gia mới đặt mua.

“Làm sao vậy?” Giản Thanh Doanh đi tới cầm lấy vòng cổ trong tay Hạ Nhược Tâm, rất tinh xảo nhưng cũng không quá đặc sắc.

“Con thích?” Bà hỏi con gái, đứa nhỏ này vừa đến không xem gì nhiều chỉ có chút chú ý với mấy thứ đồ cũ này.

“Cũng thích ạ.” Hạ Nhược Tâm cũng không quá thích, nhưng nơi này lại có một phần ý ức của cô, mặc kệ là đẹp hay không đẹp cũng là cuộc sống cô từng có.

“Đồ này bán thế nào?” Giản Thanh Doanh vừa nghe con gái nói thích liền quyết định muốn mua, có thể nghe từ miệng con gái từ ‘thích’ cũng đã đáng quý.

“Đó là đồ cũ.” Người bán hàng ngượng ngùng nói. “Nếu ngài muốn thì đợi thêm mấy ngày chúng tôi sẽ vệ sinh sạch sẽ cùng tiêu độc.”

Thật ra Giản thanh Doanh không thích lắm, bởi vì đều là đồ người khác đã dùng, cũng không biết là của ai, liệu có phải là của người chết, như vậy thì sẽ không may mắn.

Nhưng con gái bà lại thật sự có hứng thú với những thứ này, cho nên cuối cùng bà vẫn mua chúng, cùng lắm lại mua thêm những thứ khác, mua vài thứ thường ngày thay đổi nhau đi.

Bà lại kéo tay con gái tới chỗ quầy, mua thêm vài thứ, Hạ Nhược Tâm quay đầu lại như đang suy tư gì nhìn chằm chằm những trang sức được Giản Thanh Doanh mua, kỳ thật dù Giản Thanh Doanh không mua cô cũng sẽ mua những thứ đó về, không vì điều gì khác chỉ bởi vì kỉ niệm.

Lúc đi ra ngoài, ánh nắng chói chang dừng lại trên mặt cô, cô hơi nheo mắt lại, có chút nhàn nhạt nhòe đi trong hai mắt cô.

Báo thù, sao cảm giác đem lại sao lại giống như không còn cái vui trên đời.

Giản Thanh Doanh thấy con gái như vậy cũng thật sự có chút không đành lòng, tâm sự của đứa nhỏ này cũng xác thật là quá nặng, bọn họ đều không có cách nào giúp cô nhẹ nhõm.

Lúc này, Thẩm Ý Quân đem tiền bán trang sức gửi vào tài khoản khác, là của Hạ Nhược Tâm, lúc ấy bà không quăng đi cũng chỉ chiếc thẻ ngân hàng này bà làm cho cô, bằng không một số tiền lớn như vậy kì thật bà cũng không biết đặt chỗ nào mới không bị người để ý. Đặt nơi nào bà cũng không thấy an toàn, chỉ có bên trong tài khoản của Hạ Nhược Tâm mới không bị người khác để ý, sẽ không sợ bị trở thành tài sản của Hạ gia mà bị mang đi. Sau khi gửi tiền xong bà mới tới bệnh viện, lúc tới loại ngoài ý muốn gặp một người.

Hạ Dĩ Hiên, vậy mà cô ta lại tới.

Hạ Dĩ Hiên vừa thấy bà đôi mắt ánh lên tia như hận, giống như muốn lột da lọc xương của bà.

“Ba, bà ấy đã về.” Hạ Dĩ Hiên kéo tay áo Hạ Minh Chính, cũng thúc giục Hạ Minh Chính. Hạ Minh Chính có chút khó có thể mở miệng, Thẩm Ý Quân đại khái đã biết được hai cha con bọn họ tính kế gì.

“Ba.” Hạ Dĩ Hiên lại thúc giục Hạ Minh Chính. “Ba muốn nhìn con chết sao?”

Từ ‘chết’ kia cũng thật sự khiến Hạ Minh Chính đau lòng, ông đành phải nhịn xuống, cũng đành phải làm mặt dày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.