Editor: Ngạn Tịnh.
“A nha...” Tiểu Vũ Điểm tay nhỏ gãi gãi quần áo của mẹ, một đôi mắt to thỉnh thoảng chớp chớp, gương mặt phấn nhộn cực kỳ đáng yêu.
Đi ra bên ngoài, quả nhiên, trời mưa cực kỳ lớn. Cô mở quần áo của mình ra, bao bọc con gái càng chặt, mở dù ra, sau đó chạy vào trong làn mưa. Cô tận lực đặt dù ở phía trước, Tiểu Vũ Điểm trong lòng cô, còn chiếc hộp kia đều được bảo hộ rất tốt, một chút mưa cũng không dính vào. Mà mặt của Tiểu Vũ Điểm dán vào trên ngực cô, cũng không hề nhận ra sự không thích hợp nào.
Trong màn mưa, rất dễ để thấy một người phụ nữ đang chạy gấp gáp. Trên lưng cô đã ướt một mảnh, nhưng vẫn chạy không ngừng, giày cũng bị nước mưa làm bẩn, thậm chí cả người đều lạnh đến thấu xương.
Chờ đến khi chạy đến trước cửa nơi cần giao đồ, cô hơi sửng sốt một chút. Đây chẳng phải là phòng làm việc của Tần Lạc sao? Vòng đi vòng lại, thế nhưng cuối cùng cô cũng đến nơi này, thế giới này đúng thật là nhỏ, vì sao lại gần như vậy chứ, xa hơn một chút cũng không được sao?
Cô phức tạp đứng ngoài cửa, xuyên thấu qua pha lê trong suốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ rực rỡ loá mắt đang ngồi trên ghế kia.
Đây chính là nơi Sở Luật biến cô thành công chúa, cũng là nơi đẩy cô vào địa ngục. Cô buông chiếc hộp trong tay xuống, trên gương mặt có chút tái nhợt nhàn nhạt, tóc cũng ướt nhẹp.
Cô cẩn thận mở quần áo trên người mình, phát hiện tiểu gia hoạt kia ngủ cực kỳ say, gương mặt dường như đỏ lên một chút, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chu chu, dường như có chút đói bụng.
Cô yêu thương vỗ vỗ gương mặt nhỏ của con gái, lúc ngẩng đầu, sự đau xót nơi đáy mắt đã giảm đi một ít. Bọn họ có hạnh phúc của bọn họ, mà cô cũng đã có hạnh phúc riêng của mình.
Cửa được đẩy ra, có một người đi ra, không xác định hỏi, “Cô đến đưa đồ đúng không?”
Hạ Nhược Tâm gật gật đầu, đưa chiếc hộp trong tay qua. Chiếc hộp không hề bị ướt chút nào, chỉ là lưng cùng giày của cô đều ướt đẫm.
Cô đánh rùng mình một cái, đôi tay ôm chặt con gái trong lòng. Cũng không biết, con gái của cô có lạnh không?
Lúc này, một chiếc xe hơi cao cấp ngừng lại, một loại hơi thở khiến cô cảm thấy áp lực dồn đến. Cô vội vàng tránh qua một bên, lúc này người ôm chiếc hộp kia cũng phát hiện lưng Hạ Nhược Tâm ướt đẫm, kỳ quái nghĩ.
Cô như vậy là bung dù hướng về phía trước quá đi? Hơn nữa cái công ty kia rốt cuộc là làm việc thế nào, sao lại để một người phụ nữ như thế mang áo quần đến, nếu để bị ướt, bọn họ dù cho là ai cũng đền không được đâu!
Lúc này, từ trong xe bước ra một đôi chân hữu lực. Đôi giày da màu đen giẫm lên nước mưa, anh một ánh mắt cũng không liếc loạn dù chỉ một cái, trực tiếp bước vào bên trong.
Người đàn ông kia mở chiếc hộp Hạ Nhược Tâm mới đưa tới, bên ngoài hộp không bị ướt, bên trong càng không. Bên trong là một bộ lễ phục màu bạc, từ lễ phục cho đến giày, túi xách không thiếu thứ gì.
Tần Lạc dựa ở một bên, trầm mặc như đang bình luận một kiện vật phẩm. Anh xác thực là sẽ khiến cho người phụ nữ này xinh đẹp hơn, nhưng là, người phụ nữ này không phải là mẫu người anh muốn kia, cũng không thể trở thành một bộ tác phẩm tốt được.
“Tần Lạc, đã xong chưa?”
Người đàn ông từ cửa bước vào, vừa tiến vào liền hỏi.
Tần Lạc lười biếng đứng lên, anh xoa xoa mắt, “Mỗi lần tới đều là thế này, cậu cho rằng tôi rảnh rỗi lắm sao” Anh không cao hứng hừ hừ.