Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 21: Chương 21: Dựa vào cái gì




Phịch một tiếng, khi anh đóng cánh cửa, bên môi Hạ Nhược Tâm lại có một vòng độ cong, giống như mơ thấy mộng đẹp, mà cô chẳng mấy chốc sẽ biết, mộng đẹp qua đi, lại để cho cô tàn khốc không tưởng tượng được.

Không biết qua bao lâu, gian phòng đã có một loại ấm áp, ánh nắng đã rơi vào khắp nới trong phòng, lúc này cửa lại thôi lỗ mở ra”Thiếu phu nhân, cô còn có thể ngủ: “Tiếng ồn ào này có thể đâm rách màng nhĩ Hạ Nhược Tâm, cô nhẹ nhàng động mi mắt thật dài, ngồi dậy, mím chặt môi đỏ hơi mang theo trong suốt.

Cô còn tưởng rằng mình thật sự là phu nhân à, không biết là bời vì ghen ghét hay là cái gì, cái người làm nữ lộ ra không chút tôn kính với cô.

Thiếu gia nói qua, cô ở chỗ này, địa vị như cô ta,

Cho nên, cô ta muốn để cho cô làm cái gì cũng được.

“Làm việc...” Lạnh lùng nói một câu, người làm nữ mới đi ra ngoài, căn biệt thự này rất lớn, tại sao một mình cô ta có thể bận.

Hạ Nhược Tâm hơi hạ mi, chẳng qua là nhìn chằm chằm quần áo người làm nữ ở bên, cầm lên mặc ở trên người mình, hoàn toàn chính xác, cô không phải thiếu phu nhân gì, cô đến người làm nữ cũng không bằng.

Nơi này thật to, chờ cô làm xong tất cả, chỉ cảm giác mình dùng sức thở, dựa vào một bên tường mới có thể làm cho mình không đến mức ngã xuống, mà người làm nữ kia thì ngồi ở chỗ đó, nhàn nhã ăn táo, không biết, còn tưởng cô ta là chủ nhân, Hạ Nhược Tâm mới là người làm.

Cô đi về phòng của mình, không phải là không muốn so đo, cũng không phải cô sợ, mà là bởi vì, đây chính là anh muốn, nếu như anh muốn, nếu như, anh có thể cảm giác hài lòng, như vậy, cô so đo cái gì?

Thay đổi một bộ quần áo, đây cũng là cô vừa mua.

Chờ lúc cô đi ra ngoài, người làm nữ kia vẫn ngồi ở trên ghế sofa, như chủ nhân xem tivi, chuyện gì đều được Hạ Nhược Tâm làm xong, cô ta không ngồi ở chỗ này, thì ngồi ở nơi nào.

“Cô muốn đi ra ngoài?” Thả điều khiển từ xa trong tay xuống, cô ta chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm, mà lá gan của cô ta càng gia tăng, thậm chí đã được voi đòi tiên.

“Tôi muốn về Hạ gia, cô có thể nói với Sở Luật, hoặc là cô tự mình theo?”

Hạ Nhược Tâm chỉ mở cửa, đứng ở cửa ra vào, cũng không có nhìn cô ta trả lời, chỉ là khẽ nói qua, Sở Luật hận cô, nhưng cô cũng không phải tù phạm, có lẽ là cô thiếu Sở Luật, nhưng không có thiếu cô ta.

“Cô...” Người làm nữ đột nhiên đứng lên, nhưng lại bị tiếng đóng cửa cắt đứt.

Hạ Nhược Tâm, cô dựa vào cái gì, chẳng qua là một dâm phụ mà thôi, đến cô ta còn sạch hơn cô rất nhiều, cô dựa vào cái gì đi làm vợ của thiếu gia, cô đến một người làm nữ cũng không bằng.

Càng nghĩ càng giận, cô ta đột nhiên ngồi xuống, ghen ghét bức điên hiện lên.

Hạ gia, Hạ Nhược Tâm nhớ lần đầu tiên tới nơi này, cảm giác khi đó, cũng là như thế, sợ hãi, cô đơn, bất lực, cô biết nơi này không chào đón cô đến, nhưng cô lại vẫn tới.

Cô đi vào, người ở bên trong nhìn thấy cô, không ai cho cô sắc mặt, đúng vậy, tất cả mọi người cho rằng cô vì gả cho Sở Luật, đến em gái mình cũng hại chết.

Trong phòng khách có một linh đường, mà trong linh đường treo di ảnh Hạ Dĩ Hiên, một tấm ảnh chụp đen trắng, là tuổi trẻ sinh hoạt, nói không có, liền thật không có, có cũng chỉ có một tấm hình mà thôi.

“Cô tới nơi này làm gì?” Đầu của cô vừa nâng lên, trên mặt đã chịu một cái tát, cô chỉ khẽ nhìn người phụ nữ trước mắt, mà trong mắt người phụ nữ này rõ ràng có hận ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.