Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1104: Chương 1104: Giống mẹ




Mười tuổi người cậu đã cao gần1m70, cậu vẫn là học sinh tiểu học nhưng đã rất cao, tuy rằng ở trong mắt người khác cậu đã là rất cao nhưng cậu vẫn cảm giác mình vẫn hơi lùn, cậu muốn cao lớn như chú Sở.

Tiểu Vũ Điểm 5 tuổi lại giống như không lớn thêm một chút nào, nhưng vì luyện múa ba lê nên đã ra dáng một tiểu thục nữ.

Trịnh An Trạch ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào bên trong tập đoàn Sở Thị, nhân viên bên trong nhìn thấy hai đứa cũng không dám ngăn trở.

Thái tử cùng công chúa của tập đoàn Sở Thị, ai dám trêu chọc.

Cậu lấy từ trên người mình một tấm thẻ, quẹt một cái chờ tháng máy xuống. Tiểu Vũ Điểm đang ghé trên vai cậu đột nhiên bé giãy giụa chân.

“Sao vậy?” Trịnh An Trạch buông em xuống, kết quả vừa chạm chất xuống đất Tiểu Vũ Điểm liền chạy vọt đi, sau đó ôm chân một người phụ nữ.

Trịnh An Trạch vội đi tới, khi xem được diện mạo người phụ nữ Tiểu Vũ Điểm đang ôm chân khiến cậu hoảng sợ.

Người này rất giống, đúng vậy, rất giống mẹ của Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm mỗi ngày đều ôm bức ảnh kia, cũng bảo ba làm một chiếc vòng cổ có mặt tròn để ảnh mẹ, chỉ cần bé có thời gian liền xem ảnh của mẹ, như vậy sẽ không quên được gương mặt của mẹ. Còn Trịnh An Trạch, tấm ảnh trên cổ kia đã sớm khắc vào trong lòng cậu, đương nhiên cũng ghi nhớ của gương mặt mẹ của em gái – người mà cậu chưa gặp bao giờ.

Giống, thật sự rất giống…

“Bạn nhỏ, cháu làm sao vậy?” Người phụ nữ ngồi xổm thân mình xuống, cô vừa ôm bé gái vừa cười cười. “Cháu thật xinh đẹp, làm sao vậy, có phải có chuyện gì cần dì giúp không?”

“Không đúng.” Dường như cô gái nghĩ ra điều gì. “Nhìn cháu rất quen, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?” Cô thật sự nghiêm túc hỏi.

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt, không biết vì cái gì mắt bé vừa sáng ngời lên lúc này lập tức ảm đạm xuống, bé buông lỏng tay người phụ nữ rồi chạy tới ôm chặt chân anh trai, không nói gì.

“Xin lỗi dì, em cháu nhận sai người.”

Trịnh An Trạch bế Tiểu Vũ Điểm lên, người phụ nữ sửng sốt vì đột nhiên đứa bé kia lại chạy đi.

Người phụ nữ đứng lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình, cô đi đến một chiếc ghế nghỉ chân ngồi xuống, lại lấy ra đồng hồ nhìn xem.

Trịnh An Trạch nhìn cô rất lâu, người phụ nữ trầm tĩnh này vẫn luôn không chú ý tới bọn họ, nhưng không biết vì điều gì cậu có một cảm giác rất kỳ quái.

“Tiểu Vũ Điểm, dì chỉ giống mẹ chứ không phải mẹ.” Trịnh An Trạch ôm em gái, nói.

Tiểu Vũ Điểm lại dựa đầu lên vai anh trai, bé gặm gặm tay mình, đôi mắt màu lam đã tối lại, vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi nghỉ chân trên ghế.

Sau đó bé xoay mặt đi, mũi sụt sịt, khóc.

“Làm sao vậy?” Sở Luật ôm con gái từ trong lòng Trịnh An Trạch. “Sao lại khóc?”

Anh áp sát mặt vào mặt con gái nhưng bé vẫn khóc, đã thật lâu anh chưa thấy con gái khóc khổ sở như vậy.

“Ở dưới có một dì,” Trịnh An Trạch nắm chặt hai tay lại, “dì rất giống…”

“Rất giống cái gì?” Sở Luật dỗ con gái, bày trò cho con gái nhưng Tiểu Vũ Điểm như thế nào cũng không cười, bé nắm lấy bàn tay to lớn của ba, thỉnh thoảng sụt sịt mũi tủi thân.

“Dì ấy rất giống mẹ của Tiểu Vũ Điểm, giống dì Hạ.”

Trịnh An Trạch nói xong liền thấy Sở Luật cứng đờ, Tiểu Vũ Điểm vẫn khóc còn anh trầm mặc.

Sau đó không lâu, Tiểu Vũ Điểm khóc mệt cũng đã ngủ rồi, Sở Luật đặt bé ở phòng nhỏ bên trong, bảo thư ký mang một ít tài liệu rồi sau đó lật từng tờ.

Đến khi tới một tờ ngón tay anh dừng lại, Dương Nhược Lâm, nữ, 25 tuổi, chưa lập gia đình. Mà ở góc bên phải còn có một ảnh chụp, cả gương mặt này giống Hạ Nhược Tâm như đúc, ngay cả cái tên cũng tương tự.

Anh rút tờ này ra, đặt ở trên bàn, rồi sau đó lấy một điếu thuốc lá từ trong ngăn kéo, sương khói mông lung, ngay cả tờ lý lịch cũng mơ hồ…

Dương Nhược Lâm, Hạ Nhược Tâm.

Là cùng một người sao?

Không, anh lắc đầu, hai mắt nheo lại, trước nay đều không tin trên đời có hai người giống hệt nhau. Hạ Nhược Tâm vĩnh viễn là Hạ Nhược Tâm, sẽ không có khả năng cô ấy biến thành Dương Nhược Tâm, chỉ là… anh dùng ngón tay đang kẹp điếu thuốc lại cầm tờ lý lịch lên.

Dương Nhược Lâm nộp đơn xin việc nhưng người ta chỉ bảo cô về nhà chờ tin, mà về nhà chờ tin là một cách khác để nói cô không có cơ hội. Cô ủ rũ đi ra, cũng ôm ví trong lồng ngực, lông mi hơi rũ xuống có một chút buồn bực, cô đã chờ công việc này thật lâu, thật vất vả mới chờ được tập đoàn Sở Thị thông báo tuyển dụng vào cuối năm, cô cũng đã chuẩn bị lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được một câu là về chờ tin tức.

Được rồi, cô chờ, cô chờ cũng được nhưng cũng phải cho một thời hạn chứ. Cô đành đi tìm công việc khác nhưng nói thật, nếu có thể đi làm ở tập đoàn Sở Thị thì cho dù cho cô đi quét dọn vệ sinh cô cũng nguyện ý.

Rốt cuộc nơi này tiền lương cao, phúc lợi tốt, một tuần làm việc năm ngày, thứ bảy và chủ nhật nghỉ, khi tăng ca được tính gấp ba lương, ngày thường cũng có các loại trợ cấp linh tinh. Nhưng người muốn vào công ty này nhiều đáng sợ, lại đều xuất thân từ những trường danh tiếng hoặc du học trở về, đủ loại nghiên cứu sinh hay tiến sĩ, còn cô chỉ tốt nghiệp một trường dạy nghệ. Liệu có được không? Cô lấy ví tiền của mình, trong ví không còn mấy đồng, lại còn chưa nói sắp đến thời gian nộp tiền phòng, nếu cô không có tiền có lẽ sẽ bị đuổi đi.

Cô ở chỗ này lầm bầm lầu bầu, miên man suy nghĩ, lại không biết lúc này một người đàn ông đang đứng cách đó không xa, đem nhất cử nhất động của cô thu vào tầm mắt.

Lúc này một bé gái nho nhỏ chạy tới ôm lấy chân anh.

Anh ngồi xổm xuống bế đứa bé trên mặt đất vào lòng.

“Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ sao?”

Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, đem đầu mình dựa lên trên vai ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.