Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 641: Chương 641: Không thể vứt bỏ huyết thống




Dần dần người lớn bắt đầu đến đây đón con, Sở giang đứng một bên cứ như vậy nhìn cháu từng bước từng bước được đón đi.

Sở Tương đứng bên cạnh Sở Giang không dám nói lời nào cũng không dám động đậy, thoạt nhìn một lần cảnh cáo của Sở Giang có hiệu quả, bé đã nhớ kĩ.

Hạ Nhược Tâm đi tới, đột nhiên Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, nhìn Hạ Nhược Tâm cười ngọt ngào, sau đó chạy tới dang tay ra muốn mẹ ôm.

Hạ Nhược Tâm bế con lên, biết con bây giờ vẫn còn nhiều cảm giác bất an, sợ rời khỏi mẹ, cũng sợ bị người ta mang đi. Tiểu Vũ Điểm vùi khuôn mặt vào cần cổ cô, không muốn nhìn ai.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ lưng con, lại nhéo tay của bé, gần đây béo lên không ít, thật ra cũng nhờ vợ chồng nhà họ Sở nuôi dưỡng, cô biết bọn họ thiệt tình yêu thương Tiểu Vũ Điểm, thật ra cô cũng nghĩ thông suốt, huyết thống không thể đoạn tuyệt, có một số người, không thể trở thành không tồn tại.

Hơn nữa, cô biết vợ chồng nhà họ Sở rất yêu thương Tiểu Vũ Điểm, thương bé, chiều chuộng bé, rốt cuộc đây mới là huyết thống, là người thân, cô không thể để Tiểu Vũ Điểm vứt bỏ huyết thống đó, về sau có muốn nhận hay không, cô sẽ để con gái tự quyết định.

“Tiểu Vũ Điểm, ông nội đến rồi, tại sao con không nói chuyện với ông nội?”

Cô nhéo tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.

“Có chú xấu xa.”

Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, cái miệng nhỏ cũng chu chu: “Chú xấu xa là nhà của ông nội.” (Maru: nói chung ý bé là chú xấu xa ở nhà của ông nội, có liên quan đến ông nội)

“Chú là chú, ông nội là ông nội, Tiểu Vũ Điểm không thể không có lễ phép như vậy, ông nội vẫn luôn rất yêu mến Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm muốn khiến ông nội thương tâm sao?” Hạ Nhược Tâm thả con gái xuống dưới, dạy đạo lí với con, cô không muốn trong lòng con gái tồn tại quá nhiều mấy thứ này, bé còn nhỏ, thế giới người lớn quá phức tạp, không thích hợp với bé, bé chỉ cần chuyên tâm lớn lên khỏe mạnh là được.

Sửa sang quần áo của con gái, cô dắt tay Tiểu Vũ Điểm đến bên cạnh Sở Giang, lại xoa tóc con.

“Nói chào ông nội đi.”

Tiểu Vũ Điểm hơi ngượng ngùng ngẩng mặt lên, nhìn trộm Sở Giang, Sở Gaing vẫn luôn cười với bé, một chút cũng không tức giận.

“Ông nội...” Bé lí nhí gọi một câu, hốc mắt Sở Giang nóng lên, ông vươn tay bế cháu gái trên mặt đất lên.

“Ai da, ông nội thật sự rất đau lòng, còn tưởng Tiểu Vũ Điểm không thèm để ý tới ông nội nữa chứ, vậy cháu nói chú xấu xa kia ông nội sẽ giúp cháu đánh nó, về sau nó sẽ không để Tiểu Vũ Điểm phải khổ sở nữa.” Ông quát nhéo cái mũi nhỏ của cháu gái, cơ thể trong lòng mềm mại, lại một lần làm trái tim sắt đá của ông đau đến sợ hãi.

“Nhược Tâm, thực xin lỗi, A Luật nó...” Sở Giang than một tiếng: “Cháu yên tâm, nó về sau sẽ không làm như vậy.” Con ông sinh ra nên ông biết, bây giờ Sở Luật đau khổ, ông cũng biết, chỉ là con trai của ông cả đời quá mức thuận lợi rồi, có lẽ cũng nên có một cửa ải không qua được, hiện tại nó gặp phải, nó phải chấp nhận, cho dù thế nào người làm cha mẹ như bọn họ không thể tham gia.

Nhưng một câu thực xin lỗi này, ông sẽ lại nói, vì trước kia, vì hiện tại, cũng là vì sau này.

“Không sao, chú Sở, cháu hiểu mà.” Hạ Nhược Tâm không muốn nghe những lời này, một câu chú Sở đã là nhượng bộ và tha thứ lớn nhất của cô với nhà họ Sở.

Một câu chú Sở khiến khóe môi Sở Giang tràn một tiếng thở dài nhẹ.

Hạ Nhược Tâm muốn nói nhưng lại ý thức được một ánh mắt không mấy thân thiện, đối diện với ánh mắt Sở Tương, ánh mắt của con bé làm Hạ Nhược Tâm kinh hãi.

Tâm tư đứa nhỏ này, sao không giống như là đơn thuần,

Cô xoa tóc con gái, muốn ôm con lại. Sự tình Sở gia quá nhiều, cô vẫn hy vọng Tiểu Vũ Điểm có thể đơn giản hơn một chút, cũng đơn thuần một chút, không muốn tuổi nhỏ như vậy mà đã nhiều tâm sự, mặc dù cô biết tâm tư của con vốn đã nhiều.

Hạ Nhược Tâm có ý định muốn ôm con rời đi, sau vụ kiện tụng với Sở Luật, cô thậm chí cũng không sợ bất cứ ai, bao gồm người nhà họ Sở nữa, trên đời này không có ai có thể từ tay cô cướp con gái đi nữa.

Một bước, hai bước, ba bước...

Phía sau Sở Giang cũng không rời đi. Đột nhiên Hạ Nhược Tâm dừng lại, sau đó cúi đầu, chạm vào trán con: “Con yêu, có muốn đến nhà ông nội chơi không?”

Đôi mắt Sở Giang sáng ngời, khóe mắt đỏ ửng, có chút vui mừng mà khóc cảm động.

Tiểu Vũ Điểm chớp mắt một cái, bé cắn tay, sau đó quay đầu nhìn Sở Giang ở phía sau.

“Mẹ, có thể chứ?” Bé hỏi bằng một giọng nhỏ, thật ra trong lòng cũng có sự chờ mong nho nhỏ.

“Ừm, có thể.”

Hạ Nhược Tâm chỉnh lại tóc con gái, sau đó xoay người, đặt bé lên trên mắt đất dắt con đi lên.

“Chú Sở, hôm nay cháu và Cao Dật có việc, vì vậy không có thời gian chăm lo con bé, có thể giúp cháu chăm sóc con không, ngày mai cháu sẽ đến đón con.”

“Có thể, có thể.” Sở Giang vội vàng bế cháu gái nhỏ của mình lên, biết đây là Hạ Nhược Tâm cố ý cho ông đường tiến, cũng cố ý cho ông cơ hội tốt đẹp để cho cháu gái cùng bọn họ có thể ở chung, khả năng về sau ngay cả cơ hội này cũng không có, vì cháu gái sẽ ra nước ngoài, một lần gặp lại không biết là năm tháng nào, nói không chừng khi đó cháu gái đã trưởng thành, mà ông cũng đã thành tro cốt.

Ông vui mừng một tay ôm cháu gái, một tay lấy điện thoại gọi điện cho vợ.

Lúc này Tống Uyển đang ở trong bếp nhanh chóng bảo mọi người chuẩn bị đồ ăn, trong nhà có bảo mẫu giúp đỡ nên mỗi ngày ba bữa tương đối nhẹ nhàng, không bận rộn. Món ăn trong nhà đều là bà chuẩn bị, bà thích những ngày như vậy, thế mới là một gia đình đúng không?

Đột nhiên, di động Tống Uyển rơi xuống đất.

“Tiểu khương, mau đi mua đồ ăn, mau đi mua cá, hôm nay hai ông cháu của tôi cùng về, đúng rồi, tôi muốn A luật trở về, còn có Tĩnh Đường, vì Tiểu Vũ Điểm rất thích Tĩnh Đường.”

Tay chân bà luống cuống nhặt di động từ dưới đất lên, kết quả không biết có phải bà làm rơi hay không mà hỏng rồi, trên màn hình không sáng nữa, bà vội vàng chạy ra gọi điện thoại bàn, nói luyến thoắng bảo Sở Luật và Đỗ Tĩnh Đường nhanh chóng đến đây.

Bên này tay chân bà luống cuống, mà hiển nhiên hai người bên kia cũng giống nhau.

“Chúng ta về nhà rồi.” Sở Giang một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay dắt Sở Tương. Sở Tương cúi đầu không nói chuyện, nhưng ngẫu nhiên ánh mắt rơi ở trên người Tiểu Vũ Điểm rất không mấy làm thân thiện.

Bé vừa thấy về tới cửa nhà, vội vàng đến gõ cửa.

“Bà nội, Hương Hương về rồi.” Mà bé còn đắc ý hất cằm về phía Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm rũ lông mi xuống, đôi môi nhỏ cũng mếu máo.

Sở Giang dùng tay quạt mát nhẹ nhàng xoa dịu gương mặt nhỏ của cháu gái: “Tiểu Vũ Điểm giận sao, bà nội thích chị gái một chút.”

Edit: Maru

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.