Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1005: Chương 1005: Không thích hợp




Mà hận trong mắt Hạ Dĩ Hiên, Hạ Nhược Tâm nhìn là nhận ra.

Từ nhỏ chị em lớn lên cùng nhau thì còn có gì có thể thoát được cặp mắt Hạ Nhược tâm. Hạ Dĩ Hiên trong lòng nghĩ gì, tính kế gì cô đều đoán được.

“Xin lỗi,” Cô lại hơi nhếch lên cười châm biếm. “Tôi với Sở Luật không có chút hứng thú, đương nhiên tài sản của Hạ gia cũng vậy. Cho nên, cuộc mua bán này…” Giọng cô ồm ồm giống như vẫn ngái ngủ lộ ra cảm giác khó có thể miêu tả, giống như hơi hơi rên rỉ ghê rợn.

“Hạ tiểu thư, điều kiện của cô không đủ để trao đổi, cho nên chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa.”

Cô đứng lên, lại cầm lấy đèn pin từ trên mặt đất.

“Cô định làm gì?” Hạ Dĩ Hiên hét lên, giọng giống khó nghe như bị đầy miệng cát.

“Không có gì, tôi đói bụng, muốn ra ngoài ăn cơm.” Hạ Nhược Tâm xoay người đi ra phía ngoài, cô không có bất cứ chút thương hại nào, bởi vì Hạ Dĩ Hiên không đáng.

“Lục Tiêu Họa, cho tôi về, cô cho tôi về…”

“Về làm cái gì…” Giọng Hạ Nhược Tâm đã ở rất xa. Cô quá ghê tởm, tôi đối với cô cũng không thấy có gì thú vị, cũng không biết cô có thấy ghê tởm chính mình không, nhưng tôi cảm giác cô sẽ. Tới ba mình cùng người đàn ông mình thích cô cũng có thể bán đứng, còn có chuyện ghê tởm nào là cô không làm được.

Phía sau Hạ Dĩ Hiên còn kêu khóc đòi về nhưng Hạ Nhược Tâm chỉ cho cô ta sự tối tăm, còn ‘cạch’ một tiếng đóng cửa.

“Lục Tiêu Họa, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.”

Bên ngoài Hạ Nhược Tâm nghe được, nhưng có khi nào Hạ Dĩ Hiên buông tha cho cô đâu.

***

Đây là ngày thứ ba Hạ Dĩ Hiên mất tích.

Cũng là ngày thứ ba Hạ Dĩ Hiên bị nhốt nơi này, vẫn mỗi ngày một bát nước, không chết đói nhưng lại rất đói bụng, cũng rất khát.

Hạ Dĩ Hiên trước nay đều chưa từng đói như vậy, cũng chưa bao giờ chịu sự khổ sở như vậy. Ban đầu cô còn biết khóc, còn mắng chửi, nhưng hiện tại ngay cả mắng chửi cô cũng không còn sức lực nữa.

Hạ Nhược Tâm cầm lấy một cái bánh bao ăn, chính là bánh bao nơi cô thích trước kia nhưng hiện tại ăn lại không có cảm giác. Cô ném bánh bao xuống đất, Hạ Dĩ Hiên vội vàng bò tới, ngay cả tôn ngôn cũng không cần, trực tiếp cầm lấy bánh bao nhét vào miệng mình giống như sợ người khác sẽ cướp đi.

Hạ Nhược Tâm lại cắn một miếng, lại cảm cảm giác vô vị. Cô đem bánh báo ném xuống đất, vừa mới chuẩn bị học bộ dáng Hạ Dĩ Hiên giẫm lên nhưng cuối cùng cô không làm được.

Một bàn tay lại thò tới vồ lấy nhét cái bánh bao kia vào miệng.

Hiện giờ dường như Hạ Dĩ Hiên không còn để ý tới tôn ngôn của mình, ngay cả một tia tôn ngôn cũng không nghĩ tới.

Nhìn Hạ Dĩ Hiên như vậy cô lại có suy nghĩ, có phải lúc trước cô cũng ghê tởm khó coi như vậy.

Cô đứng lên, quả nhiên có một số việc cô không làm được.

Hạ Nhược Tâm rốt cuộc không phải Hạ Dĩ Hiên, trong lòng Hạ Nhược Tâm phải trái vẫn luôn có, còn Hạ Dĩ Hiên thì hoàn toàn không biết, ngay cả một chút đạo đức cô ta cũng không có.

Đột nhiên cô có suy nghĩ không tiếp tục trả thù, nhưng cô lại biết cô không thể thả Hạ Dĩ Hiên, giống như lúc trước Hạ Dĩ Hiên sẽ không bỏ qua cho cô.

Giữa bọn họ, không phải ngươi chết thì ta mất mạng.

***

“Dĩ Hiên không ở bên cháu sao?”

Hạ Minh Chính lúc này mới không rõ, hiện giờ con gái ông lúc nào cũng nghĩ về Sở Luật, ngoài trừ cậu ấy ra thì nó không có hứng thú với bất cứ thứ gì khác, sao có thể nói đi chơi liền đi chơi, lại còn đi chơi lâu như vậy, điều này không hợp lý.

“Cô ấy không về nhà sao?”

“Đúng vậy, không có.” Hạ Minh Chính đột nhiên sợ hãi, sau ót đã đổ mồ hôi lạnh. “A Luật, liệu Hạ Dĩ Hiên có xảy ra chuyện không?” Hạ Minh Chính lau mặt, không phải lại một lần mất tích chứ, ông thật vất vả mới có một đứa con gái, lại là đứa con gái duy nhất.

Ông tình nguyện con gái mình hư một ít, nói dối ông cũng được nhưng cũng không muốn con gái ông lại xảy ra chuyện.

“Chú Hạ, chú yên tâm đi, chắc không có chuyện gì đâu. Để cháu đi tìm.”

Sở Luật an ủi Hạ Minh Chính, trong lòng anh cũng đang suy nghĩ. Hạ Minh Chính nói Hạ Dĩ Hiên tới nhà anh liền không có về nhà, điện thoại vẫn gọi được nhưng chỉ có tin nhắn nói lại.

Đúng là tính cách của Hạ Dĩ Hiên.

Hạ Dĩ Hiên, anh quá hiểu cô gái này. Cô gái này từ nhỏ được chiều hư, lúc ấy anh cũng chiều cô, có chút tùy hứng ở cô quả thực đều do anh mà hình thành.

Cho nên theo tính tình của cô, ngay lúc này không có khả năng sẽ theo kẻ nào, ít nhất cô sẽ đánh tiếng cho anh biết, cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.

Anh lấy điện thoại gọi cho Hạ Dĩ Hiên, quả nhiên giống như Hạ Minh CHính nói, hiện tại chỉ có một câu được ghi âm lại.

“Xin chào, tôi là Hạ Dĩ Hiên, hiện tại thôi đang nghỉ phép, nếu bạn cần gì xin để lại lời nhắn.”

Giọng từ máy móc lạnh băng, anh buông điện thoại, ngón tay chậm rãi đặt lên trên ngón áp út nhẹ nhàng xoa dấu vết chiếc nhẫn kia. Tình huống thật không bình thường.

Anh lại gọi tới một dãy số, tìm người mất tích thì tìm tới người này là phù hợp nhất.

“A lô, Tam ca, là tôi. Anh giúp tôi tìm một người.” Anh cầm lấy áo khoác mặc vào, chiệu này có khả năng có quan hệ với anh, cho nên anh cần đi ra ngoài xem có tìm kiếm được hay không.

“Tổng giám đốc, ngài muốn đi ra ngoài?” Thư ký Tiểu Trần vội vàng đứng lên. “Nửa tiếng nữa không phải có cuộc họp sao?”

Sở Luật đưa tay nhìn đồng hồ một chút, nửa giờ có lẽ không đủ.

“Tạm thời cứ họp trước đi. Đúng rồi,” anh phân phó với thư ký Tiểu Trần một chút. “Sắp tới tôi có chút chuyện, các công việc cứ làm bình thường, nếu cần thiết tìm Đỗ Tĩnh Đường.”

“Dạ.” Thư ký Tiểu Trần nhớ kỹ, cũng đánh dấu lên lịch trình của tổng giám đốc. Hiển nhiên không có tổng giám đốc bọn họ cũng có thể bớt áp lực đi mấy ngày.

Sở Luật mở tháng máy, anh vừa muốn đi vào thì một người khác cũng vào theo, đúng là Hạ Nhược Tâm.

“Cô muốn đi xuống?” Tầm mắt Sở Luật ngừng trên đỉnh đầu cô, anh phát hiện giày của cô không quá sạch sẽ, dưới đế giày có chút bùn, ở nơi này có chỗ nào có bùn đất cho cô giẫm.

Hạ Nhược Tâm không chú ý tới sự đánh giá của Sở Luật, cô ôm chặt tài liệu vào lòng, trả lời: “Tống giám đốc, tôi phải đem tài liệu xuống tầng mười lăm sao chụp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.