Hai người là Tống Uyển và Lý Mẫu nhìn nhau, lúc này mới chịu đồng thời buông lỏng tay ra.
Vị bác sĩ khoanh hai tay của mình đặt ở sau lưng, chỉ sợ lại có người đến bắt lấy, sau đó mới nhìn về phía bọn họ nói:
-Mấy người không cần lo lắng, chị Sở không có chuyện gì đâu, nhưng mà tôi nghĩ tôi có lẽ chúc mừng mọi người, chị Sở đã mang thai được một tháng rồi, có thể là bởi vì đứa bé cho nên tinh thần cô ấy không được thoải mái, mọi người đừng vì chuyện gì mà làm kích động đến cô ấy, bằng không thì, sẽ không tốt cho cả hai mẹ con đâu.
-Mang thai?
Hai nhà đồng thời đều sửng sốt một chút, không tin những gì mà mình đã nghe được, đứa cháu trai mà bọn họ ngóng trông, bốn năm nay bọn họ cứ nghĩ rằng ngày đó còn lâu mới đến,không thể tưởng được lại đến nhanh như vậy, hơn nữa lại trong tình cảnh như thế.
Hai người phụ nữ hiển nhiên đã sướng điên lên rồi,...mà bắt đầu, khóe môi Sở Giang cũng cong lên, dường như trong mắt đang hiện lên hình ảnh một đứa bé đáng yêu gọi ông là ông nội, cảm giác khóe mắt của mình có một chút ươn ướt, thời gian mà ông chờ đợi bốn năm quá dài rồi, ngày này rốt cuộc cũng đã đến.
Sở gia bọn họ lại có thêm thành viên, thật là tốt quá.
Chỉ có Sở luật, anh vừa nghe tin như vậy, ngoại trừ kinh ngạc ra không còn chút cảm giác nào hết.
Anh đứng lên, không biết cảm giác hiện tạo bản thân là như thế nào, rõ ràng anh cũng đang ngóng trông một đứa bé, nhưng mà, tại sao lúc này anh lại không có cảm giác hào hứng, thậm chí còn có càng nhiều áp lực, anh đã có con, đứa con của anh và Lý Mạn Ni.
-Đúng rồi!
Giọng vị bác sĩ lại truyền đến:
-Trước mắt, tinh thần chị Sở không được tốt lắm, vì vậy, chuyện gia đình sau này nếu được thì nên thuận theo ý cô ấy, đừng khiến cô ấy bị kích động quá mức.
Những người khác nhớ kỹ, Sở luật hiển nhiên cũng phải thế.
Anh đi vào trong phòng bệnh, Lý Mạn Ni vẫn đang ngủ, sắc mặt không được tốt lắm, thậm chí còn hơi nhợt nhạt một chút, anh cẩn thận ngồi xuống, đem tay của cô ấy đặt ở trong chăn, nhưng mà có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên cô ấy đã bị đánh thức.
Lý Mạn Ni bắt được tay của Sở luật, trong đôi mắt khép hờ, một chuỗi nước mắt không ngừng lăn xuống:
-Luật, không muốn đi, không muốn...
Cô ấy nắm thật chặc tay của anh khóc khiến mọi người không biết phải làm sao.
“A luật, nó đang nói cái gì vậy? Cái gì không muốn đi, đi gì gì đó?
Tống Uyển cẩn thận tới gần, chỉ sợ làm Lý Mạn Ni tổn thương, nên biết rằng bây giờ không chỉ có một mình nó mà còn có cả cháu trai của Sở gia nữa.
Sở luật đè tay Lý Mạn Ni xuống, nhưng mà, cũng không dám dùng quá nhiều lực.
Anh nhắm lại cặp mắt của mình, sau đó mở ra:
-Cô ấy không muốn cho con đi cứu đứa bé kia, cô ấy sợ trong khi giải phẫu sẽ xảy ra chuyện.
Tống Uyển rõ ràng sửng sốt một chút, không biết nên nói như thế nào mới tốt, chuyện của đứa bé kia, bọn họ đều biết rất rõ, cũng đều là đồng ý, cũng ủng hộ nữa, hơn nữa cuộc giải phẫu đó cũng sẽ được các chuyên gia có tiếng thực hiện nên có thể nói việc đó chỉ xem như là một cuộc tiểu phẫu mà thôi, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến thân thể. Chỉ là, tại sao Lý Mạn Ni lại sống chết không đồng ý?
-A Luật, nó muốn cái gì thì con cứ làm như vậy đi, con đã quên lời bác sĩ vừa nói rồi sao, không được làm nó kích động.
Lý Mẫu sốt ruột nói, bà ấy rốt suột cùng vì con gái của bà, cháu ngoại của bà, bà ta đương nhiên phải sốt ruột rồi
-Là như vậy, bà thông gia... - Tống Uyển có chút khó xử mở miệng.
-A Luật chuẩn bị đi cứu một bé gái ba tuổi, đứa trẻ đó bị bệnh nhưng may mắn tủy sống của nó và A Luật tương thích nên cuộc giải phẫu cũng đã quyết định ngày rồi, bởi vì sợ mọi người biết rõ quá nhiều s ảnh hưởng đến cuộc giải phẫu, vì vậy cuộc giải phẫu lần này cho tới bây giờ đều là hết sức giữ bí mật.