Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 715: Chương 715: Một cái gai




Chuyện của Cao Dật chính là một cái gai trong lòng cô, mà cái gai này không nhổ cô cùng Cao Dật đều gặp nguy hiểm.

Cô cho rằng Lý Mạn Ni đã đủ tàn nhẫn đủ biến thái, nhưng không tưởng được Bạch Lạc Âm còn ghê gớm hơn.

Ngày hôm sau cô tới nhà Mỹ Phù phu nhân, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy cô vội vàng chạy tới.

“Mẹ, chừng nào mẹ đón Tiểu Vũ Điểm về nhà?” Tiểu Vũ Điểm nắm tay cô lắc lư, ánh mắt ngây thơ trong sáng, tất cả đều là người lớn lừa gạt lẫn nhau.

Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt của con gái:

“Tiểu Vũ Điểm ngoan, mẹ có chuyện phải làm. Cho nên Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ở lại nhà của Tiểu Ái Mễ nhé. Nhớ phải ngoan, phải nghe lời, mẹ làm xong việc sẽ đón con về.”

Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt giống như có chút không muốn, nhưng rồi bé chỉ vươn hai tay ôm lấy cổ mẹ.

“Mẹ, mẹ sớm đón Tiểu Vũ Điểm nhé. Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ.”

“Con ngoan của mẹ.” Hạ Nhược Tâm ôm thân mình nho nhỏ của con gái, cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu của con, âm thầm quyết định mặc kệ như nào thì lúc này cô nhất định phải kéo Cao Dật trở về.

Đứng lên, cô đi ra ngoài, bên tai còn nghe âm thanh trong trẻo hẹn gặp lại của con gái.

***

Cô tránh ở một bên tường của Bạch gia, cô đang chờ. Mấy giờ đã qua vẫn cứ không thấy có người, cô lấy bánh bột ngô mình đã chuẩn bị buổi sáng ra, bánh bột ngô đã sớm lạnh ngắt.

Cô ngồi dưới đất, cắn bánh bột ngô sau đó cố gắng nuốt xuống.

Một chiếc xe đang chạy lại, là Bạch Lạc Âm, cô vội vàng núp kĩ thân mình. Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Bạch Lạc Âm từ trên xe đi xuống, sau đó là một chàng trai, đúng là Cao Dật. Lúc này Cao Dật càng thêm mảnh khảnh, ngay cả đôi mắt trước kia rất đẹp thì lúc này giống như bị bịt kín bởi một tầng cát, nhìn không rõ, cũng không hề trong trẻo.

“Điện thoại của anh sửa được chưa?” Anh hỏi Bạch Lạc Âm, đã mấy ngày rồi sao còn chưa đưa lại.

“Đợi thêm mấy ngày nữa, chờ sửa được em sẽ đưa lại cho anh.” Bạch Lạc Âm dựa đầu vào vai Cao Dật, mà Cao Dật cũng không né tránh.

“Sao lâu như vậy?” Thần sắc Cao Dật có chút không tốt lắm, anh lắc lắc cái đầu mình, cái loại tỉnh táo không tự chủ này lại lần nữa tràn ngập toàn thân anh.

“Em về trước đi, anh đi bệnh viện.” Anh thật sự cảm giác mình cần phải kiếm tra một chút. Mặc dù anh là bác sĩ thật, nhưng đã khám qua cũng không biết chính mình rốt cuộc bị bệnh gì.

Bệnh viên? Đôi mắt Bạch Lạc Âm lóe lên nhưng Cao Dật không phát hiện được.

“Anh như vậy em cũng cảm thấy không tốt lắm.” Cô ôm chặt cánh tay Cao Dật. “Như vậy đi, em cùng ba nói chuyện một chút, phải làm án tử cho tập đoàn Lăng Tinh, sau đó em đưa anh đi kiểm tra.”

“Lăng Tinh?” Cao Dật nhíu mi, sau đó anh dùng sức xoa nhẹ ấn đường mình một chút.

“Vậy thì chờ việc của Lăng Tinh kết thúc đã, rồi tính sau.” Việc này cũng không dễ dàng, anh cũng phí không ít công sức, nếu bởi vậy mà trì hoãn thì tạo thành tổn thất không nhỏ.

“Anh vất vả rồi.” Bạch Lạc Âm ôm chặt cánh tay anh, tỏ vẻ đau lòng qua ánh mắt. “Việc công ty gần đây rất nhiều, một mình em cũng không lo được quá nhiều việc. Đều là ba lại cứ một hai phải theo mẹ ra ngoài chơi, mới là đem công ty giao hết cho anh.”

“Không có gì.” Cao Dật nhớ mẹ đã rất lâu không có ra ngoài. Không sao cả, dù anh bận một chút nhưng mẹ cũng có một kỳ nghỉ, vẫn thật đáng giá. Nhưng vẫn thật mệt mỏi, chờ đến xong vấn đề này rồi có lẽ sẽ tốt hơn một ít.

Hai người đi vào, cửa cũng theo đó đóng lại.

(Sant: Chương này ngắn do 1 nửa chương trong bản text bị trùng với chương trước. Để giữ đúng nhịp độ chương nên mình cứ đăng luôn nha.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.