Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 869: Chương 869: Muốn đè anh




Gã vẫn luôn đi theo Sở Luật cướp lấy hai cái chăn, một cái cho Sở Luật, một cái cho mình dùng. Sở Luật đi tới đó, bởi vì anh rất cao lớn nên không có ai dám cùng anh tranh đoạt, lấy một nơi để ngủ rồi nằm xuống, anh cũng chưa ngủ, cũng không biết nơi này là nơi nào. Số người giống anh cũng không có ít, nhưng có thể bọn họ đã tới sớm nên cũng mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ngủ rồi.

Là người mới tới cũng được, là người tới đưa người chết đi cũng vậy, bởi vì bọn họ còn sống nhưng không chừng ngày mai cũng sẽ đến phiên mình.

Anh đá giày xuống, kéo một bên chăn rồi chui vào, còn chưa nằm xuống được vài giây lại có một người tiến lại, là mụ béo da đen thô kệch kia. Mụ đi tới, khuôn mặt tròn như bánh nướng, cái mũi đen hồng còn mang theo khoen mũi, mỗi khi thở phì phì giống như heo. Mụ ném cho Sở Luật một cái chăn, sau đó tay đưa vào sờ soạn ngực Sở Luật, cặp mắt nhìn vài chỗ kia của Sở Luật, mụ liếm môi như liếm lạp xưởng, bộ dáng có vẻ muốn đè Sở Luật ngay tại chỗ.

Sở Luật nhàn nhạt nhìn mụ dùng đôi mắt lột quần áo của mình, trên mặt không biểu cảm bất cứ điều gì, phụ nữ như vậy làm anh ghê tởm muốn nôn.

Hiển nhiên mụ béo có ý này nhưng hiện tại không phải là cơ hội, mụ hào hứng sờ soạn Sở Luật một chút rồi đi nhanh ra ngoài. Sở Luật phủi phủi ngực của mình.

“Ghê tởm!” Anh hừ lạnh một câu.

Anh lấy chân đá chăn kia xuống mặt đất, nhưng những người khác lại nhìn anh với ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét, vì cái gì họ chỉ có một chăn, cũng chỉ anh có hai cái chăn.

Ngày hôm sau có tiếng đập cửa truyền đến, người bên trong nếu chưa chết đều ngồi dậy, cũng không có đi giày cứ vậy ra ngoài.

Đám mới tới vẫn còn mắt to trừng mắt nhỏ, không biết phải làm gì.

Lúc này có một phụ nữ cầm roi da đi đến, hướng xuống mặt đất đập xuống một cái, sau đó chỉ ra bên ngoài, ai nhìn vậy cũng hiểu, thật sự phải nhảy xuống sông tìm vàng.

Đây là một con sông rất rộng, lòng sông có rất nhiều người, có nam cũng có nữ, tất cả đều đi chân trần.

Sở Luật nhăn mi lại, thời tiết như vậy, nước lạnh như vậy mà đứng trong một thời gian dài thì chỉ thành phế nhân.

Một trận roi lại vang lên, cũng không khách khí vụt vào người đàn ông ở cuối cùng, gã đau đớn lăn trên mặt đất, miệng cũng không ngừng kêu, khả năng trong lòng thấy rất oan, vì sao nhiều người như vậy không đánh lại cố tình đánh mỗi hắn. Nhưng điều này thật sự không thể trách người khác, có tránh thì trách vận khí của hắn không tốt, số thế nào mà roi lại không vụt lên người khác, ngược lại chỉ vụt lên người hắn.

Lúc này Sở Luật mới rõ ràng vì sao người ở đây đều không đi giày, có giày hay không cũng có khác gì nhau. Một người đưa cho bọn họ ca cùng mâm đãi vàng, mỗi người lấy một cái nhưng bọn họ chưa ai xuống nước.

Sở Luật đá giày của mình ra, mặt không biểu tình xắn quần lên, một chân dẫm xuống nước, nước lạnh như băng, nếu không khỏe mạnh, sợ chân có làm bằng sắt cũng không chịu đựng được.

Cả Sở Luật cũng vậy, anh cũng là người, anh cũng có da có thịt, không phải làm bằng đá cũng không phải làm bằng sắt, cái loại lạnh này tuy rằng anh chưa biểu hiện ra bên ngoài nhưng gân xanh trên đôi tay đều đã nổi lên.

Chuyện đãi vàng này không phải anh chưa từng làm qua. Bên ngoài đều đồn đại anh có một mỏ vàng, xác thật đúng là như thế. Nhưng mỏ vàng là anh ngẫu nhiên có do mua một ngọn núi, vàng trong núi đều dùng máy móc hiện đại khai thác, sản lượng không tồi, đến nỗi chuyện đãi vàng này anh chỉ là cùng người khác chơi đùa, đào ra vàng hay không chỉ là thứ yếu, có những người thích quá trình này, mà anh cũng vậy.

Chỉ không thể tưởng tượng được có một ngày anh sẽ bi buộc phải đãi vàng, dùng mạng sống để mà đãi.

Một lũ ngu ngốc, Sở Luật nhịn không được muốn chửi rủa người, mấy cái máy móc có thể làm được dễ dàng, vì cái gì mà phải dùng sức người ở đây, tốc độ chậm không nói, còn phải nuôi ăn nuôi ở, đây là biện pháp kẻ ngu ngốc nào nghĩ ra.

Anh xúc một ít cát, mặt không biểu tình lấy tay đãi trong chảo, những người khác đều cảm nhận được sát khí từ trên người anh cho nên đều trốn xa, mà lúc này Sở Luật cũng không thấy được chút vàng nào.

Cho đến khi một phụ nữ cầm gậy gỗ đến đánh anh, Sở Luật liếc mắt lạnh một cái, chiếc gậy trong tay người kia cuối cùng vẫn dừng một đoạn phía trên áo anh.

“Có người mới tới.” Thẩm Vi dựa vào một bên nói với Hạ Nhược Tâm.

“Tới cũng đừng mong trốn.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng than một tiếng, cũng không biết có phải là tìm người nối nghiệp cho các cô không.

“Người đàn ông kia rất cao.” Thẩm Vi xoay người, chuẩn bị đi về.

“Cao?” Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu nhưng không thấy có ai cao, cô thấy ai cũng như nhau.

À, Sở Luật chính là rất cao, làm sao vậy? Cô lắc đầu, sao lại nghĩ tới anh ấy. Cô quay đầu liếc những người mới tới, đều là quỷ xui xẻo, giống cô và Thẩm Vi.

Cô đi vào bên trong giường chung, không biết rằng có một người đàn ông dường như có trực giác nhìn về phía cô vừa đi qua, có điều lại không thấy bất cứ ai nên mới thu hồi tầm mắt của mình.

Ở chỗ này vài ngày, Sở Luật cũng đại khái biết một chút sự tình ở nơi này. Anh cùng những gã mới đến đều phải đi đãi vàng, chính là đãi vàng, tìm được vàng rồi liền có thể đem vàng đổi một ít đồ vật, một ít đồ sinh hoạt linh tinh, còn có thể có đồ ăn. Nói trắng ra là vàng ở chỗ này đều chỉ đổi những đồ vật rẻ mạt, dù có vất vả đào được cuối cùng cũng chỉ đổi lấy một bát canh nóng mà thôi.

Nơi này cũng không dễ dàng đi ra ngoài, bên ngoài ngoại trừ có người canh gác còn có đoạt chi đạn dược* (từ này mình không hiểu), cho nên muốn chạy trốn chỉ có một đường, đó chính là chết. Vì vậy những người trên đảo này đương nhiên có thể kê cao gối mà ngủ, có thể tùy ý mặc kệ bọn họ sống chết, nơi không ai quản lý thật đúng là như thế.

Đàn ông bọn họ ở bên này, có một bên khác toàn phụ nữ. Nam nữ tách ra nhưng mặc kệ là nam hay nữ làm việc đều giống nhau, đều phải đi đào vàng. Có khi một người một ngày có thể đào được mấy viên, nhưng cũng có mấy ngày đừng mong được một cái. Đào được có thể đổi lấy đồ vật, nhưng không đào được sẽ bị đánh.

Anh nheo lại đôi mắt không một gợn sóng, nhìn những phụ nữ lần lượt đi tới nhận một gậy, anh xoay người đi, có lẽ cũng có thể nói là từ bỏ, hai người kia không có ở chỗ này, chỉ hy vọng Tam ca may mắn một chút, có thể tìm được các cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.