Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 676: Chương 676: Người thân của Cao Dật




“Ý Quân…” Hạ Minh Chính kinh ngạc, bà ấy muốn làm gì, có phải bà muốn rời ông đi. Không được, thật sự là không được, bọn họ là vợ chồng, mà ông thật sự đã sớm coi bà là vợ, cũng sớm đã quen có bà sống cùng, ông không thể để bà rời đi, không thể rời đi. Kỳ thật nếu là ích kỷ thì ông cũng vậy.

Ông vội vàng đuổi theo để mặc Hạ Dĩ Hiên một mình ngây ngốc đứng tại sân bay đối diện với bao người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hạ Dĩ Hiên tức giận hừ một tiếng, dẫm chân thật mạnh rồi rời đi, lúc này sắc mặt cô rất khó coi. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi, muốn tìm người khác tố khổ. Nhưng rồi cô phát hiện không lâu trước đây cô đã đá văng Cheryl, người đàn ông vô dụng này trước kia còn cảm thấy có chút tác dụng, nhưng hiện giờ nếu so sánh với Sở Luật quả thật không đúng chút nào.

Còn có, sao bọn họ có thể mặc kệ cô, cô mới là người họ Hạ chân chính. Hơn nữa ba cô thấy người đàn bà kia tát vào mặt cô mà ông cũng không hề ngăn cản một chút, có lẽ ông già rồi, một ông già si ngốc quên mất cô là con gái duy nhất của ông rồi sao.

Cô không phục, không phục. Nhất định cô sẽ đoạt lại những gì trước đây cô có. Địa vị của cô ở Hạ gia, còn có anh Luật, hết thảy những thứ đó vốn dĩ là của cô, không có khả năng thuộc về Hạ Nhược Tâm.

Đồ của cô, đồ của Hạ gia như thế nào lại dành cho người khác.

Cô đột nhiên nở nụ cười, nhưng lại không ngừng làm người khác cảm giác được âm lãnh.

“Hạ Nhược Tâm, tôi sẽ không để chị lấy đi những gì thuộc về tôi. Chị vốn dĩ đã dư thừa, chị nên ở lại nước Anh mà sống cho tốt đi, vĩnh viễn đừng quay trở lại.”

Trên máy bay, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên thấy bồn chồn, có cảm giác không tốt.

“Đừng sợ, chúng ta sẽ mau rời đi thôi.” Một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt tay cô, lòng bàn tay khô ráo cực dễ trấn an tinh thần. Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, đúng vậy, không cần sợ, có anh rồi. Chỉ là không biết về cái gì trong lòng cô vẫn thấy bất an, càng lúc càng lớn giống như ở giữa trời cao không nơi nương tựa.

Cô quay mặt qua liền thấy Tiểu Vũ Điểm bên cạnh mình đã ôm búp bê ngủ. Cao Dật cởi áo của mình ra đắp lên người Tiểu Vũ Điểm, mùi quen thuộc từ áo của anh khiến Tiểu Vũ Điểm ngủ càng thêm ngon giấc một ít.

Cô nắm chặt tay Cao Dật, giữa sự mông lung cảm thấy được sự ấm áp từ tay anh truyền đến giúp cô tìm được một chút an bình.

“Dậy thôi, Nhược Tâm.” Trên mặt truyền đến một cảm giác ấm áp nhề nhẹ, Hạ Nhược Tâm vội vàng mở hai mắt, mơ hồ nhìn thấy Cao Dật đang cười. Anh nhẹ nhàng nhéo mặt cô một chút: “Đừng ngủ nữa, chúng ta đến rồi, xuống máy bay thôi.” Anh nói, bế Tiểu Vũ Điểm vẫn còn đang ngủ lên. Hai mẹ con các cô đôi khi thật sự cực giống nhau, hai người có thể thi nhau xem ai ngủ lâu, từ lúc máy bay cất cách dường như đều chưa tỉnh.

Như vậy cũng tốt, bọn họ chỉ cần mở mắt là đã đến nơi cần đến.

Nước Anh, đã lâu anh không trở lại, mặc kệ thế nào thì đây cũng là gia đình anh. Tuy rằng cũng khiến anh không thích, cũng không muốn ở đây nhưng anh vẫn hy vọng đến đây được bọn họ chúc phúc, cũng mong bọn họ có thể tiếp nhận Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm.

“Chúng ta đi thôi.” Anh ôm chặt Tiểu Vũ Điểm đi phía sau Hạ Nhược tâm. Khi hai chân Hạ Nhược Tâm chạm mặt đất có một chút cảm giác đầu nặng chân nhẹ. Cũng may trước khi bay Cao Dật đã cho cô uống thuốc chống say, bằng không có lẽ cô hiện tại đã rất khó chịu, đúng thật cô bị say máy bay.

“Em không sao chứ?” Cao Dật lo lắng hỏi, cô không quen ngồi máy bay, nhìn từ sắc mặt cô là có thể thấy.

Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Em không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.” Âm thanh cô vô lực, cô thật sự cần nghỉ ngơi một lúc.

“Một lát sẽ tốt thôi, chúng ta sẽ nhanh về nhà.” Anh ngẩng đầu tìm kiếm, lúc này có một chàng trai trẻ tuổi cầm theo một chiếc xe đẩy hành lý, thi thoảng nhìn đông nhìn tây dường như cũng đang tìm kiếm ai đó.

Vừa lúc Cao Dật nhìn thấy.

Tiểu tử này, một chút cũng không thay đổi, chỉ là hình như đã cao hơn nhiều.

“Tiểu Hân…” Anh cười gọi một tiếng, chàng trai nghe thấy tên mình vội vàng xoay người đã thấy ngay mặt Cao Dật. Khuôn mặt kinh ngạc, liền sau đó chuyển biến thành vui mừng như điên, nhanh chóng chạy tới Cao Dật.

“Anh, anh thật sự đã trở về. Em mong anh muốn chết, còn tưởng mình nằm mơ, hóa ra thật sự là anh.” Anh vốn chạy tới định ôm Cao Dật, nhưng lại thấy Cao Dật đang ôm một đứa bé trong lòng khiến anh hơi ngạc nhiên.

“Anh, đây là sao?” Anh chỉ bé gái trong lòng Cao Dật. Trời, không cần phải nói, ông anh của anh lăn lộn bên ngoài mấy năm liền thò ra một đứa con đây mà.

“Con gái của anh.” Cao Dật kiêu ngạo nói, tuy rằng Tiểu Vũ Điểm không phải con đẻ của anh nhưng anh đã sớm coi bé như con đẻ rồi.

“Con gái?” Chàng trai mở to hai mắt. Người này có khuôn mặt cực giống Cao Dật, nhưng dáng vẻ cũng chỉ khoảng hai mươi, hiển nhiên là em trai Cao Dật gì đó.

“Vậy đây là chị?” Anh chỉ Hạ Nhược Tâm đang đứng sau Cao Dật hỏi. Hạ Nhược Tâm hơi hơi xấu hổ, nhưng cô có một cảm giác rất tốt với chàng trai này, có lẽ do anh có khuôn mặt gần giống Cao Dật đi.

“Vợ của anh, bọn anh về đây chính là chuẩn bị kết hôn.” Anh ôm chặt Tiểu Vũ Điểm một chút, không che dấu lý do lớn nhất để trở về.

“Đúng rồi, mọi người có khỏe không?” Anh hỏi, tuy rằng nghe không hiểu gì, nhưng có vẻ lại không được nhiệt tình như vừa rồi với em trai, có chút bình tĩnh, cũng có chút lạnh nhạt.

Vốn một đứa con gái đã không tiêu hóa được rồi, sau đó lại thêm một cô vợ, lại còn chưa kết hôn, lần này chết chắc. Đầu óc Cao Hân còn đang mông lung, có điều cũng vẫn còn nghe được ông anh của anh đang hỏi cái gì.

“A, anh yên tâm, mọi người vẫn khỏe, chỉ là có chút nhớ anh. Lúc trước anh nói đi là đi ngay, bác sĩ đâu có dễ làm, đem cục diện rối rắm quăng cho em cùng mẹ. Khi đó em mới mười sáu tuổi, anh quả thực ngược đãi trẻ con.”

“Còn có, anh trai, đừng gọi em là Tiểu Hân, luôn khiến người có cảm giác cần phải nâng niu, em đã nói bao lần rồi, gọi em là Cao Hân, đừng gọi là Tiểu Hân.” Đều do mẹ anh không tốt, từ lúc anh sinh ra đã cho anh một cái tên nữ tính như vậy. Từ nhỏ tới giờ, mỗi lần có người thấy tên vẫn nghĩ anh là con gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.