“Đúng, “ Hạ Nhược Tâm đặt tay ở trên ngực mình, nơi đó cũng không có bất kỳ vật gì, không có ai biết, nơi này từng từng có một loại trí nhớ..
Sông Dao rời tay khỏi cô, cầm lên một hộp hóa trang, tinh tế dốc sức trang điểm cho cô, mà Hạ Nhược Tâm lại cười. Tròng mắt của cô lộ ra một loại thất thần.
Nếu như lúc trước, cái phù hộ thân còn ở đó, có phải hiện tại sẽ không bộ dạng thế này, cuộc sống của cô sẽ không thay đổi,
Chỉ là, quá nhiều nếu như, cũng chỉ là nếu như.
Cô nhắm cặp mắt của mình lại, lại trở lại năm sinh nhật năm tuổi kia.
Một năm đó, cô năm tuổi, mà Hạ Dĩ Hiên bốn tuổi.
Chị, trên cổ chị là cái gì, cho em chơi có được hay không, Hạ Dĩ Hiên như tiểu công chúa ngẩng đầu, nhìn đồ trên cổ Hạ Nhược Tâm đeo, cho tới bây giờ cô bé đều chưa từng gặp qua, giống như rất đẹp mắt.
“Chị, em dùng bé con đổi với chị có được hay không?” Cô chỉ bé con trong tay Hạ Nhược Tâm, cái này đương nhiên cũng là của cô bé.
Mà Hạ Nhược Tâm lắc đầu, để bé con trên tay xuống, tay đặt ở trên phù hộ thân, cô có thể không có bé con, dù bé con kia là cô thay Dĩ Hiên bốn tuổi gánh tội, dùng một trận đòn của mẹ đổi lấy.
“Chị, cho em: “ Từ trước đến nay Hạ Dĩ Hiên bá đạo vô cùng, đứng dậyđánh về phía Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm chỉ không ngừng lui bước.
“Dĩ Hiên: “ Thẩm Ý Quân bước nhanh tới, ôm lấy thân thể nho nhỏ của Hạ Dĩ Hiên,
“Mẹ, con muốn thứ trên cổ chị, chị không cho con, ô...” Hạ Dĩ Hiên vừa nhìn thấy Thẩm Ý Quân vội vàng khóc lên.
“Nhược Tâm, đưa nó cho Dĩ Hiên, hôm nay là sinh nhật em.” Thẩm Ý Quân lạnh mặt, tại sao có thể không hiểu chuyện, cho em không được sao?
Mà Hạ Nhược Tâm chỉ nắm chặt phù hộ thân trong tay, bờ môi nho nhỏ cùng gấp, chẳng qua không nói gì, nhưng mà, cô im ắng là cự tuyệt.
“Hạ Nhược Tâm, lấy ra: “ Thẩm Ý Quân duỗi tay của mình ra, mà Hạ Dĩ Hiên trong ngực lại khóc lớn tiếng hơn, còn một bên vừa khóc vừa đánh Thẩm Ý Quân, mẹ con muốn, con muốn...
“Lấy ra: “ Thẩm Ý Quân đưa tay ra trước, cho ta.
Hạ Nhược Tâm lại lui về sau một bước, cô lắc đầu: “Mẹ, con chỉ có cái này, không lấy đi... được không?”
“Đủ rồi: “ Thẩm Ý Quân vội vàng đứng lên, bắt được bả vai Hạ Nhược Tâm, dùng sức lấy cái phù từ cổ cô xuống.
“Mẹ...” Hạ Nhược Tâm chỉ nhìn Thẩm Ý Quân ôm Hạ Dĩ Hiên, cứ như vậy rời đi, màtrên tay Hạ Dĩ Hiên, cầm phù hộ thân của mình.
“Mẹ...” Nàng khổ sở mếu miệng, ôm lấy bé con cũ kĩ trên đất: “ Mẹ, Tâm Tâm rất khó chịu...” Chỉ là, lại không có người có thể trả lời cô.
“Nhược Tâm, Nhược Tâm, cậu sao vậy?” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Giang Dao, Hạ Nhược Tâm mới mở hai mắt ra.
“Thật xin lỗi, Giang Dao, mình chỉ là nghĩ đến chuyện trước kia.” Cô cười xin lỗi một tiếng, rõ ràng bên trong đôi mắt còn rưng rưng nước mắt.
“Nghĩ tới điều gì?” Giang Dao lại chấm thêm phấn, nước mắt của cô cô thể lau đi, thậm chí càng ngày càng nhiều. Cô gái này, thật sự khóc nhiều.
“Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện khi còn bé mà thôi, “ Cô hời hợt nói, chỉ là thất thần nhìn chính mình trong gương, cô khả năng là cô dâu xấu nhất rồi.
Mà hôn lễ cũng sắp bắt đầu.
Hôn lễ của cô và Sở Luật, khóe môi có một nụ cười như mộng ảo, nụ cười như thế, tuyệt mỹ vô cùng, lại phai màu như hoa hải đường, rõ ràng danh quý, nhưng phai màu quá sớm.