Tân Hôn Ngọt Ngào: Vợ Yêu, Ôm Một Cái

Chương 30: Chương 30: Nghe lén con gái nói chuyện là không đạo đức




Trong phòng y tế, Lý Bất Ngôn lôi kéo tay cô “Tuế Tuế, nói thật ra.”

“Mình làm sai cái gì.” Mặt Đường Tuế Như đầy bất đắc dĩ “Cậu đừng nói cậu cũng không muốn huấn luyện quân sự, tới đây lười biếng a?”

“Mình vì cậu thương thấu lòng, trừ phi…” Đáy mắt Lý Bất Ngôn hiện lên tia quỷ quyệt “Nhanh lấy thủ trưởng đẹp trai của chúng ta về nhà.”

“Cậu bị anh ta bắt làm tù binh?”

“Đẹp trai như vậy, không bị bắt làm tù binh mới không bình thường được không?” Lý Bất Ngôn một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô “Tuế Tuế, đầu óc cậu nghĩ thế nào? Cậu không thích anh ấy?”

“Mình cảm thấy cậu vẫn ở đây tĩnh dưỡng đi. Chuyện của mình và Diệp Cô Thâm là lời của ba mẹ mà thôi, mình điên rồi, mình gả cho anh ta, cậu hiểu rõ anh ta sao? Nhìn xem một bộ thanh lãnh cấm dục nghiêm túc, liền khuôn mặt kia, dáng người kia, xung quanh nhất định một đám oanh oanh yến yến. Xét thấy liền không thiếu nữ nhân được không? Sẽ coi trọng đứa nhỏ như mình.” Cô gái nói chắc như đinh đóng cột.

“Tuế Tuế, cậu không có lòng tin với chính mình sao?”

“Cậu dẹp đi đi. Mình trước lồi sau vểnh, muốn sắc có sắc, muốn chân dài có chân dài, thân thể mềm mại dễ đẩy ngã, da trắng, thiên sinh lệ chất, sẽ không có lòng tin? Liền tướng mạo, vóc người này cùng Diệp Cô Thâm không phải dư xài sao? Tiện nghi trâu già kia được không?”

“Phốc..”

Đường Tuế Như nghiêng khuôn mặt nhỏ “Bác sĩ Bách Lý, nghe lén cô gái nói chuyện thật không có đạo đức.”

“Nghe lén cái gì? Tôi quang minh chính đại nghe có được không?” Bách Lý Doãn cầm nhiệt kế đưa cho Lý Bất Ngôn “Tiểu Tuế Tuế, cô hình dung thủ trưởng thành như vậy, anh ấy biết không.”

“Biết a. Tôi ở trước mặt anh ta đều gọi như vậy, bác sĩ Bách Lý, anh đừng nói cho tôi anh muốn đi cáo trạng a? Anh là nam nhân sao bát quái như vậy?” Đường Tuế Như ngửa ra ghế dựa “Lại nói, bác sĩ Bách Lý, anh hiểu Diệp Cô Thâm rất rõ sao?”

“Cô muốn làm gì?”

“Anh trả lời tôi trước.”

“Cô muốn làm gì mà liên quan tôi có hiểu rõ anh ấy hay không.” Bách Lý Doãn cũng không phải dễ lừa như vậy, một cô gái nhỏ mà thôi, không tin không đối phó được.

Đôi môi Đường Tuế Như run run mấy lần, trong quân khu mỗi người đều như Diệp Cô Thâm, lão hồ ly.

Phong Lệ khó đối phó, Bách Lý Doãn khó đối phó, đột nhiên cảm thấy Diệp Cô Thâm hình như dễ đối phó một chút.

Từ phòng đi tế đi ra, Đường Tuế Như kéo Lý Bất Ngôn, đối diện gặp Diệp Cô Thâm, đại thủ trưởng vừa gọi điện thoại vừa đi tới, bộ dáng kia…

Lý Bất Ngôn ngơ ngác nhìn, bộ dáng quỳ lạy.

Mà ánh mắt Diệp Cô Thâm liền chú ý đến Tuế Tuế, đưa điện thoại cho cô “Ông nội em gọi.”

“Ông nội, chuyện gì a?” Đường Tuế Như bấm Lý Bất Ngôn ở bên cạnh, nữ nhân này mê trai làm mất mặt cô.

“Ông nhắc nhở cháu một chút, lần trước nói mang cháu rể về nhà, không nên quên.” Tiếng ông Đường truyền đến, thân thể Đường Tuế Như khẽ giật mình, cô có thể thu hồi không.

“ n..” Giọng cô yếu ớt như con muỗi.

“Ở quân đội phải nghe Cô Thâm, cậu ấy sẽ thay thế ông nội chăm sóc con.”

“Ông nội..” Cô ủy khuất liếc khuôn mặt lạnh lẽo của Diệp Cô Thâm “Nếu anh ta đem cháu gái ông ăn xong lau sạch, ông cũng mặc kệ sao.”

“Ai nha, ai nha chuyện khuê phòng vợ chồng trẻ các người cũng không cần nói cho ông.”

Ông Đường cúp điện thoại, chẳng biết Lý Bất Ngôn ở bên cạnh rời đi lúc nào.

Cô ngửa đầu thấy khuôn mặt Diệp Cô Thâm xích lại gần “Diệp thủ trưởng, ông nội tôi lại bán tôi một lần?”

Bỗng nhiên Diệp Cô Thâm cười nhạt “Cũng không có, ông chỉ nói với anh từ nhỏ em được nuông chiều, tố chất thân thể không tốt, để em tiếp tục huấn luyện quân sự.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.