CHƯƠNG MƯỜI MỘT.
.
.
Lăng Nguyệt Vụ đứng bên cạnh tỷ tỷ ca ca, ngẩng đầu ngắm phu tử của bọn họ, liếc mắt một cái, diện mạo bình thản, thanh âm bình thản, nụ cười trên gương mặt thuộc loại ôn hoà, một nam nhân bình thản vậy làm cho Lăng Nguyệt Vụ nhớ tới Lâm Tiên, người ấy cũng luôn thích lộ ra nụ cười thản nhiên như thế. Nhưng nụ cười của Lâm Tiên không giống với vị phu tử này, nụ cười của vị phu tử ước chừng hơn ba mươi tuổi hầu như đối với người nào cũng như nhau.
Nói vậy Lăng Lạc cung này người nào cũng không sao, về phần hai tên Nam Cung Phó cùng Diệp Hạ biến thái thì khỏi bàn.
Chưa được người khác đồng ý, hắn đi tới một cái bàn rỗng tuếch ở tuốt một góc ngồi xuống, vẫn giống như trước không hề để ý tới mọi người đang nhìn chăm chú, bọn họ không có gì làm hay sao mà cứ nhìn chăm chú như vậy.Chỉ thấy phu tử Dương tử nhíu mày, quả nhiên là tiểu hài tử không có giáo dục.
Dương Tử không trách cứ hành vi vô phép của Lăng Nguyệt Vụ, nhìn ba đứa trẻ kia mỉm cười bắt đầu một ngày học tập. Trên bàn Lăng Nguyệt Vụ không có bút không có giấy càng không có sách, trong khi bọn họ học bài hắn lại chống cằm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, khi bọn họ viết chữ thì hắn lại gục ngủ trên bàn, khi bọn họ đọc sách thì hắn ở một bên nghe đến mơ màng, thì ra hắn không chút nào thích hợp với cách giáo dục của thời cổ đại. Mà cái gọi là phu tử thì cơ hồ không để ý tới hắn, coi như cho trâu ăn cỏ, còn tỷ tỷ ca ca thấy hắn không có phản ứng cũng không dám tiến lên hỏi.
Vẫn là chỉ một mình sẽ tốt hơn, chỉ một người ở một nơi không ai quấy rầy sẽ tốt hơn nhiều, giả vờ thành người ngốc cũng tốt, hắn trầm mặc nghĩ như vậy.
Tới gần giữa trưa, tất cả mọi người liền rời đi để hắn một mình, hắn cự tuyệt tiếp cận với người khác vì hắn chán ghét cùng người trao đổi, bên trong tựa hồ còn có người chưa rời đi, mơ mơ màng màng ngủ hắn cảm giác được, nhưng xác định người này sẽ không hại hắn nên hắn làm bộ ngủ.
“Giữa trưa, ngươi không đói bụng?”
Dương Tử khép lại sách mỉm cười nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ đứng dậy muốn rời đi, đứa nhỏ này đối với hắn thật hờ hững, một buổi sáng không hề để ý tới hắn, mà làm phu tử như hắn cũng không biết nên làm thế nào để tiếp xúc với tiểu hài tử này.
Hắn không biết cách đùa giỡn với tiểu hài tử.
Bởi vì Đỗ thẩm ở Lăng Lạc cung bận việc nên bình thường Lăng Nguyệt Vụ ăn cơm không đúng giờ, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy đói bụng, bây giờ bước từng bước nhỏ mệt nhọc ly khai khỏi lạc viện, dù vô luận nơi này xinh đẹp như thế nào, hắn vẫn thích lạc việc nghèo túng lúc trước, dù sao ở bảy năm, thế nào cũng có cảm tình.
Lăng Nguyệt Vụ rời đi Lăng Thư cư không phát hiện có người khoé miệng run rẩy.
Ra Lăng Thư cư Lăng Nguyệt Vụ không biết nên đi nơi nào, hắn chưa từng ra khỏi tiểu lạc viện, quên đi, cứ tuỳ tiện mà đi vài vòng.
Mở rộng một chút kiến thức về Lăng Lạc cung cũng tốt.
Dọc theo con đường nhỏ lót đá không có quy tắc, quan sát thực vật chung quanh, trước kia khi đi làm nhiệm vụ hắn luôn bị thương, mỗi khi quay về như vậy hắn lấy thảo dược tìm được bên ngoài để vào miệng trích nước đắp lên miệng vết thương. Nâng lên cánh tay nhỏ nhắn tháo xuống một mảnh lá cây xanh mềm, nhẹ nhàng để vào trong miệng, hương khí nhàn nhạt tràn đầy dâng lên trong miệng, trước kia khi ở dã ngoại huấn luyện, bọn họ đói bụng thì ăn rể cây, ăn lá cây, mùa đông gian khổ không tìm được giọt nước nào để uống, phải uống máu loãng, cái loại mùi nồng đậm này làm cho hắn chán ghét, làm hắn cảm thấy buồn bực, đối với thịt để ăn hắn cũng không thể nào thích.
Loại thịt đáng sợ nhất mà hắn đã nếm qua dĩ nhiên là thịt người.
Khi nhẹ nhàng nhấm nuốt lá cây thì bên tai hắn lại vang lên một thanh âm bén nhọn.
“Nương, chính là cái tên đáng ghét tối qua đoạt phụ thân, hại phụ thân không ôm Linh nhi, nương.”
Đồng âm lảnh lót dịu dàng khiến Lăng Nguyệt Vụ nhớ lại, mỗi lần nhớ lại luôn rõ ràng, tiểu cô nương vô cùng ồn ào, hắn chưa bao giờ là nam nhân thương hương tiếc ngọc, ít nhất trước kia không phải, trẻ con hắn đều bóp chết huống chi thanh âm chán ghét như bây giờ, lãnh ý khát máu tràn bên trong người hắn.
Đứng bất động nhìn chằm chằm dãy thực vật xanh mượt ở trước mắt, Lăng Nguyệt Vụ không biết tên của loài cây này, trong mắt tựa hồ bị bịt kín một cảm giác quái dị, tựa hồ là sát ý, hắn thật sự chán ghét bị người quấy rầy, trước kia nếu hắn ngồi dưới mái nhà hít thở không khí hữu tình mà có người chạy lên khanh khanh ta ta, hắn đều không do dự rút ra súng diệt đi tiếng ồn ào của bọn hắn, đáng ghét.
“Linh nhi.” nữ nhân làm mẫu thân kia đã mở miệng, bộ dạng của nàng như vậy ước chừng khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi “Không cần để ý đến hắn, hắn là đứa nhỏ không ai cần, phụ thân con ôm hắn cũng chỉ vì đáng thương một đứa nhỏ không ai cần mà thôi, người không có mẫu thân dạy không thể cùng Linh nhi so đo, ngoan, đừng để ý kẻ điên này, cùng nương quay về biệt viện.”
Một đứa nhỏ không ai cần.
Những lời này bay vào đâu Lăng Nguyệt Vụ, ở thế kỷ hai mươi mốt, khi hắn sáu tuổi tỉnh lại đã bị người khác tiến hành huấn luyện ma quỷ, một đứa nhỏ không ai cần mới có thể không có vướng bận, không có ràng buộc, cũng không có tình cảm, càng chưa nói tới cái gì giáo dưỡng.
Hắn thích một mình, một mình hút thuốc, một mình uống rượu, một mình lẳng lặng nằm ở mái nhà cao mấy chục tầng, hắn không biết đây là cảm giác gì, tóm lại hắn cứ như vậy mà đi, cho nên hắn cũng không hiểu thích và yêu mà Lâm Tiên đã nói nghĩa là gì.
“Nương, ta chán ghét hắn, ta chán ghét hắn, cái tên bẩn thỉu không rời đi con đường xinh đẹp của chúng ta, hắn thật chướng mặt, chán ghét hắn.”
Tiểu cô nương đại khái là đối với lời nói của mẫu thân nửa nghe nửa không, vẫn là như cũ không chịu buông tha, hét lớn, khóc nháo, giãy giụa nhảy ra từ trong lòng mẫu thân, cũng không nghe tỳ nữ phía sau khuyên bảo, tiểu hài tử có thể khuyên bảo sao?
Cô gái mắt to mang theo tràn ngập chán ghét thất tha thất thểu chạy đến bên người Lăng Nguyệt Vụ, nhưng nàng lại bị doạ đến đột nhiên khóc lên.
Lăng Nguyệt Vụ rút ra tiểu đao tuỳ thân ở trong lòng ngực để ở cổ tiểu cô nương, lấy ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm mẫu thân của nàng, mũi đao giữa thu trưa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi ngân quang lạnh lùng, hắn cho tới bây giờ không thích người khác tới gần, tới gần một chút cũng không được, về phần cái gọi là phụ thân tới gần được thì hắn cho rằng kỹ năng của hắn không bằng người khác, ai kêu hắn vẫn là thân thể của tiểu hài tử, có cơ hội hắn liền rời đi, còn sống không có ý nghĩa, thực chán nản, thực buồn tẻ, cũng bởi vậy hắn xem sinh mệnh của mình như cây cỏ.
“A!”
Một tiếng thét chói tai vang cả Lăng Lạc cung.