CHƯƠNG HAI MƯƠI BẢY.
.
.
Không khí gần như ngưng kết thành băng hàn làm người ở đây không dám lên tiếng, mọi người không ai dám nhìn thẳng người đang ngồi ở vị trí chủ toạ vẻ mặt hàn sương băng lãnh, không ai khác chính là Lăng Sương Nhược.
Một nam nhân nào đó không sợ chết vẻ mặt vẫn còn cười gian tà nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược bị trói cùng một chỗ với mình, bàn tay giơ lên giữa không trung cũng không cảm thấy cứng, nguyên nhân rất đơn giản, hắn đang dùng chiếc đũa gắp món ăn muốn đút Lăng cung chủ của chúng ta ăn.
“Nhược, ăn một chút đi, tối hôm qua đến giờ ngươi vẫn chưa ăn gì.”
Đồng Phượng yêu nghiệt không sợ chết dùng thân thể của mình sát tới Lăng Sương Nhược gần như đang muốn giết người, tối hôm qua, võ lâm đại hội kinh động hồn phách tại nơi bạch sắc thân ảnh nho nhỏ rời đi mà tuyên bố kết thúc.
Do hai người đứng đầu của hai phái lớn nhất giang hồ bị trói cùng một chỗ, nên dĩ nhiên là bọn họ đi đến đâu bọn thuộc hạ cũng phải đi theo bảo hộ đến đó, theo như lời của Liễu bảo chủ bị doạ đến hết hồn khai ra, hai người đều đã mất võ công, đồng thời còn trúng độc, thế nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được bí mật bên trong.
Vị trí chủ toạ nhất bạch nhất y song song cùng nhau ngồi, cũng là hai người được nhắc tới ở trên, Lăng Lạc cung cùng Nhật Hồng giáo cũng tách ra ngồi hai bên trong nhà trọ, chủ toạ ở chính giữa, bên trái y phục màu đỏ chính là đệ tử Nhật Hồng giáo, bên phải y phục nhạt màu là mọi người của Lăng Lạc cung.
Nhìn thấy những tên hù chết người này, chưởng quỹ đứng ở trước quầy hàng cầm lấy bàn tính mà run run hai cái đùi, tay cũng run không ra hình dạng, chống đỡ không nổi đừng nói chi là tiểu nhị chưa bao giờ gặp phải mấy vị đại nhân vật như vậy.
Chung Ly đang từ bên ngoài gấp gáp trở về, vừa mới đặt chân vào nhà trọ liền cảm giác được trận trận sát khí, tuy rằng không phải hướng hắn xông đến, nhưng hắn biết rõ khí tức này chính là cung chủ phát tán ra, Chung Ly không biết có nên lùi bước hay không, hắn còn chưa vào cửa đang định xoay người len lén rời đi chợt nghe đến nam âm u ám như địa ngục truyền đến.
“Chung Ly, vào đây!”
Lăng Sương Nhược đem miếng thịt thái mỏng trước mắt coi như không tồn tại, cũng xem hắc y nhân như một vật trong suốt, hơi đem đầu chuyển về hướng ở cửa, Chung Ly kiên trì đi vào trên mặt lộ vẻ uể oải, giáo chủ Nhật Hồng giáo an vị bên người cung chủ, chuyện này đương nhiên hắn đã dự liệu, chỉ là cung chủ cùng Đồng Phượng thân mật như vậy, lẽ nào là tin đồn mà mọi người nói là đúng?
“Cung chủ.”
“Tại sao chỉ có một mình ngươi, Vụ nhi đâu?”
Lăng Sương Nhược hất ngã chén trà trên bàn, tiếng đồ sứ bị rơi xuống đất vang lên, hàn băng trên mặt càng đậm, toàn thân toả ra khí tức ngay cả Đồng Phượng bị trói bên cạnh cũng cảm thấy được Lăng Sương Nhược không giống bình thường.
“Cung chủ.” Chung Ly ngày thường âm thanh trầm thấp hành sự cẩn mật, chưa bao giờ nói chuyện dài dòng dây dưa hôm nay lại trở nên lắp bắp, bốn vị môn chủ cùng hắn chung sống lâu năm vì cung chủ làm việc xoay mặt nhìn nhau, rồi đồng loạt đem đường nhìn đặt trên người Chung Ly, đương nhiên không chỉ bọn họ, người của Nhật Hồng giáo cũng tò mò Vụ nhi trong miệng Lăng Sương Nhược, toàn bộ mọi người nghiêng tai nghe, sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ.
“Nói.”
“Hồi cung chủ, tứ thiếu gia hắn, ta, ta không đuổi theo.”
Trong năm người ai cũng có sở trường riêng, Chung Ly am hiểu nhất chính là khinh công, trong trốn giang hồ cũng là cao thủ số một số hai, ngày hôm nay trước mặt mọi người nói ra như vậy làm sao hắn không thẹn thùng, cũng chứng minh hắn ngay cả một tiểu hài tử mười hai tuổi cũng không bằng.
Trong nhà trọ vang lên tiếng cúi đầu hút không khí, gương mặt Lăng Sương Nhược càng u ám vài phần, Đồng Phượng tao nhã đặt lại chiếc đũa trên tay, khuôn mặt yêu mị hiện lên một tia không giải thích được. “Ta cũng không biết Lăng Lạc cung còn có một tứ thiếu gia, Nhược, ngươi thật xấu, không nói cho người ta là ngươi len lén cùng nữ nhân khác sinh hạ hài tử, mạng của ta tại sao khổ như thế này? Nhưng đứa con này của ngươi hình như rất đặc biệt, có thể cho ta mang về giáo không, ta đem Nhật Hồng giáo giao lại cho hắn, sau đó chúng ta đi tiêu dao, ai, làm giáo chủ thật rất mệt.”
Trên mặt hắn giả vờ phiền não, đệ tử Nhật Hồng giáo âm thầm chùi mồ hôi, đặc biệt tam đại hộ pháp của Đồng Phượng, Hồng Tuyết, Hồng Doanh, Hồng Trần.
“Câm miệng.”
Đồng Phượng khép lại đôi môi đỏ như máu mê người, sau đó lại mở, “Xem, ta đóng.”
Lăng Sương Nhược hơi nhíu chặt lông mày, Vụ nhi, đối với động tác của Đồng Phượng làm như không thấy.
Hắn biết Vụ nhi bình thường một mình tự luyện tập, hắn khi nào rãnh rỗi sẽ hướng dẫn một chút, nhưng công phu của Vụ nhi không phải là một hai tháng là có thể luyện được, Vụ nhi tựa hồ chuyện gì cũng không tự mình nói, lẽ nào hắn làm cha vẫn còn chưa tốt?
“Nhược! Ngươi đừng làm lơ ta được không.”
“Kêu ngươi câm miệng!”
Đồng Phượng nhíu chặt mày không nói lời nào, trước mặt thuộc hạ bị kêu câm miệng rất không có mặt mũi a, nhưng vì tình yêu hắn phải chịu được.
Hai chữ này Vụ nhi ngày thường hay dùng, ngày hôm nay Lăng Sương Nhược mượn dùng đỡ.
Bọn họ không động đũa, hạ nhân của bọn họ cũng không động đũa, Đồng Phượng nâng cằm nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược, gương mặt xinh đẹp ôn nhu nhưng không bị nữ nhân hoá.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, một bóng trắng thật lớn bổ nhào về phía nữ tử đứng sau Lăng Sương Nhược, “A!”
Tiếng thét chói tai vang lên trong nhà trọ, tập thể người của Nhật Hồng giáo được huấn luyện đồng loạt rút kiếm, mà bên Lăng Lạc cung thì tương phản. Nhìn thấy đại hổ ngược lại trở nên không sợ hãi, trên mặt cũng hơi lộ ra nhàn nhạt tiếu ý.
“Bảo hộ giáo chủ, có cọp!”
Hồng Tuyết hướng về phía đệ tử Nhật Hồng giáo thét lên, đồng thời cũng cấp tốc rút ra trường kiếm trong thắt lưng vọt đến bên người Đồng Phượng, đương nhiên không chỉ một người, hai người khác cũng như vậy.
Bên Lăng Lạc cung ngược lại không một động tĩnh gì, càng làm cho Nhật Hồng giáo ngây người hơn chính là bạch hổ không cắn người mà dùng đầu lưỡi liếm khuôn mặt của nữ tử.
Nữ tử bị ngã xuống đất tên là Đỗ Hiền, nàng vẫn đều vì Lăng Sương Nhược chuẩn bị tất cả, đương nhiên đối với bạch hổ này nàng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, từ khi tứ thiếu gia đem bạch hổ mang về Lăng Lạc cung, đều do nàng chăm sóc, người có tình, hổ cũng có tình, bạch hổ gặp lại Đỗ Hiền đương nhiên sẽ bổ nhào tới, nhiệt tình không giống với người thường.
“Địch nhi, đừng náo loạn, ta ngứa, ha ha…”
Bạch hổ xuất hiện làm cho Lăng Sương Nhược lông mày nhíu chặt nãy giờ cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với chuyện bạch hổ gây náo loạn làm mọi người sợ hãi hắn không để ý, nếu như Địch nhi ở đây, như vậy Vụ nhi nhất định sẽ ở lân cận.
Đứng lên, dây xích trong tay cũng vang theo, kỳ thực hắn chỉ muốn tới cửa nhìn tình hình, hận không thể có thanh kiếm đem dây xích bổ ra, mà Đồng Phượng nhìn thấy biểu tình của Lăng Sương Nhược vẻ mặt càng đắc ý không ngớt.
“Đừng nghĩ nữa, ngươi không chém ra được nó đâu, trừ phi có chìa khoá, nhưng cái chìa khoá đã sớm bị người đem thiêu….”
Đồng Phượng càng nói càng hưng phấn, gương mặt Lăng Sương Nhược lại càng âm trầm, Đồng Phượng nói chính là sự thực, cái tên vẻ mặt như yêu nghiệt này thực sự là…
Một cơn gió nhu hoà từ đại môn thổi tới, với sự mẫn cảm do tập võ nhiều năm của Lăng Sương Nhược, hắn đem đường nhìn hướng ra, quả nhiên một bạch sắc thân ảnh gầy yếu xuất hiện tại cửa, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bạch sắc thân ảnh.
Bạch y thiếu niên một đêm trên giang hồ vang danh xuất hiện trước mắt bọn họ, rất nhiều người của Nhật Hồng giáo ánh mắt không khỏi lộ ra ngưỡng mộ cùng với sùng bái, bên Lăng Lạc cung càng thêm nhiều kiêu ngạo, đây chính là tứ thiếu gia bất học vô thuật [*] của bọn họ a…
Có thật là bất học vô thuật?
Nhi tử ba tháng không gặp, Lăng Sương Nhược muốn mở miệng, nhưng lại nghẹn ngào trong yết hầu phát không ra, Lăng Nguyệt Vụ bước từng bước về phía hắn, gương mặt nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt lộ ra một chút mệt mỏi, so sánh với Chung Ly ánh mắt đang hướng về phía Lăng Nguyệt Vụ càng uể oải, tứ thiếu gia làm thế nào đến đây?
Bạch y của Lăng Nguyệt Vụ thấm đượm sương sớm, đi tới bên người Lăng Sương Nhược trên gương mặt lộ ra một tia nhu hoà, hắn tối hôm qua sở dĩ rời đi, thứ nhất hắn lại lần nữa giết người, thứ hai hắn đột nhiên cảm thấy được Sương ở trong lòng hắn trở nên quan trọng, thứ ba là nên đem Địch nhi từ trên núi đi xuống.
“Vụ nhi, tối hôm qua đã chạy đi đâu?”
Lăng Sương Nhược rốt cục đã nói ra điều muốn nói với Lăng Nguyệt Vụ, đồng thời cũng vươn tay, thân thể nhỏ gầy của Lăng Nguyệt Vụ liền ngả vào trong ngực hắn. Rốt cuộc đã tựa vào được rồi, rốt cuộc sau này không cần ngủ mà nửa mê nửa tỉnh nữa.
Bàn tay bị xích của Lăng Sương Nhược ôm lấy vai Lăng Nguyệt Vụ.
Lăng Nguyệt Vụ bướng bỉnh cọ tới cọ lui trong lòng Lăng Sương Nhược, sau một khắc bị Lăng Sương Nhược bế lên đùi, dĩ nhiên cũng ngồi ở vị trí chủ thượng. Gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Lăng Nguyệt Vụ lộ ra thư thả mà trong mấy tháng nay không hề có.
Dựa vào nơi này là thoải mái nhất…
Nhưng có người gương mặt lại trở nên căng cứng.
.
.
,
[*] Bất học vô thuật: Ý nói không học vấn, không kỹ thuật, tương tự như một người kém cỏi, bất tài. = =