CHƯƠNG BA MƯƠI HAI.
.
.
Có đôi khi thông minh tịnh không phải là chuyện tốt.
Dưới tình huống như vậy nếu như ngươi còn tự nhận mình thông minh là ngươi đã sai rồi.
Lăng Sương Nhược vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ, thật không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì.
“Vụ nhi, ngoan ngoãn ngủ đi, thân thể ngươi vẫn chưa bình phục như cũ, ân?”
Lăng Nguyệt Vụ giãy dụa thân thể, đẩy ra cái ôm của Lăng Sương Nhược, khoảng cách xa hơn một chút nhìn Lăng Sương Nhược, nheo lại đôi mắt phượng nhìn chằm chằm người kia, trong không khí tràn đầy hơi thở quái dị.
“Không muốn ngủ.”
Lăng Sương Nhược giơ tay muốn đem Lăng Nguyệt Vụ ôm lại trong lòng, nhưng con người bướng bỉnh kia lại thối lui vào trong giường, không để ý tới Lăng Sương Nhược, hắn thật sự không muốn ngủ.
Lăng Sương Nhược thanh âm bắt đầu thâm trầm, “Vụ nhi, đừng không nghe lời, ngoan ngoãn vâng lời ta, ngủ.”
Lăng Nguyệt Vụ xoay đầu qua một bên, lần này ngay cả miệng hắn cũng không mở.
Hai người giằng co, Lăng Sương Nhược sau khi trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, “Vụ nhi, chuyện này là tình nhân mới có thể làm, ta là cha ngươi, chúng ta không thể làm.”
Mí mắt hạ xuống, Lăng Nguyệt Vụ xoay người kéo chăn, hắn chưa từng thừa nhận mình là con của Lăng Sương Nhược, trong mũi hình như thở ra hơi thở nóng giận.
Lăng Sương Nhược đáy lòng thở dài, bàn tay to lật lại cái vai nhỏ bé của Lăng Nguyệt Vụ, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. “Hãy nghe ta nói, Vụ nhi, chuyện ngươi không nên thấy vừa rồi, quên đi được không, làm một hài tử ngoan, sau này chuyện như vậy chỉ có thể cùng người mình thích nếm thử, hiểu không?”
Lăng Nguyệt Vụ kéo xuống bàn tay to của Lăng Sương Nhược, nhìn gương mặt tuấn mỹ trắng ngần một lát, đồng âm nhàn nhạt yếu ớt vang lên, “Không có người để thích, chỉ có Sương.”
Trong lòng Lăng Sương Nhược xẹt qua một chút đau xót, đem tiểu thân thể của Lăng Nguyệt Vụ xoay người lại, vuốt lên sợi tóc trên trán hắn, hôn lên vầng trán bé nhỏ, “Tiểu ngu ngốc, ta là cha ngươi, chỉ có thể hôn trán của ngươi, hiểu không, Vụ nhi chỉ có Sương, nhưng Sương chỉ xem Vụ nhi là một nhi tử không hơn.”
“Ta không phải là con của ngươi, Lăng Sương Nhược!”
Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên từ trong lòng hắn ngồi dậy, đẩy ra Lăng Sương Nhược, nhảy xuống giường, trong mắt mặc dù không gợn sóng, nhưng trái tim giống như bị chính ngân châm của mình đâm sâu vào.
Vừa bước ra khỏi giường đã bị Lăng Sương Nhược nhanh chóng kéo trở về, tay chắn ngang cái bụng nhỏ nhắn của tiểu hài tử đêm nay hơi kích động kéo lại, cuối cùng người kia té vào trong lòng Lăng Sương Nhược hơi thở có chút gấp gáp.
Lăng Nguyệt Vụ từ trong lòng Lăng Sương Nhược ngẩng đầu, mắt to nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược, hắn hiện tại ngồi trên đùi người kia, y phục tơ tằm của Lăng Sương Nhược hơi mở rộng, mà Lăng Nguyệt Vụ bởi vì vô cùng kích động, y phục nhỏ nhắn cũng bị kéo mở.
Thắt lưng giãy dụa khỏi cái ôm của Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược bất đắc dĩ ở trước mặt hắn thở dài, “Vụ nhi, đợi lát nữa ngươi nghĩ hôn môi khiến ngươi buồn nôn, như vậy sau này hứa sẽ không nhắc lại chuyện vừa rồi.”
Lăng Nguyệt Vụ tựa hồ đã hiểu một chút gì, khoé miệng thoáng hiện nụ cười như có như không, hắn không giãy dụa, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược, không biết động tác kế tiếp của người kia là gì.
Lăng Sương Nhược nâng lên chiếc cằm nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ, “Ngoan, nhắm mắt lại.”
Lăng Nguyệt Vụ đáy lòng lần đầu tiên có hơn một điểm nhỏ hiếu kỳ, hơn một điểm nho nhỏ chờ mong, cùng là lần đầu tiên rất nghe lời Lăng Sương Nhược nhắm lại hai mắt, bình thường đều là ngủ thì mới có thể nghe lời, phần lớn là phải nửa lừa nửa dụ mới có thể làm cho hắn chợp mắt ngủ.
Hương bạc hà nhàn nhạt truyền vào cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, cặp môi thơm mềm mại chạm vào đôi môi mỏng của Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược đột nhiên ngừng lại bất động, Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên mở hai mắt, hắn muốn mở miệng nói, loại cảm giác này thật kỳ lạ.
Chiếc lưỡi dài của Lăng Sương Nhược đột nhiên duỗi vào trong miệng Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ cũng học theo đưa ra chiếc lưỡi thơm hương của mình chạm vào đó, tiếp theo cuộn vào nhau. Một điểm cũng không giống với dự đoán của Lăng Sương Nhược, hắn cho rằng mình sẽ là người đầu tiên nhả ra, lại càng không giống với dự đoán của Lăng Nguyệt Vụ, hôn môi không phải là ăn nước bọt sao, nước bọt hình như không ghê tởm, nước bọt của Sương hình như không có cảm giác buồn nôn.
Bàn tay to của Lăng Sương Nhược vẫn như trước ôm lấy chiếc eo nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ cũng toàn thân dựa vào trên người hắn, đầu lưỡi triền miên, chất lỏng màu trắng lưu động ở giữa, hai đôi môi giao triền lẫn nhau, cuối cùng người vì không thở nổi mà tạm dừng khoảnh khắc tuyệt vời này.
Lăng Sương Nhược đem mắt hướng về một bên, hắn vừa rồi muốn nói cho Vụ nhi không thể cùng người thân có hành vi thân mật như vậy, nhưng hắn vừa làm cái gì, có chút ảo não.
Lăng Nguyệt Vụ đem nửa người dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, hai tay ôm chầm thắt lưng so với mình còn lớn hơn, cọ tới cọ lui, giống như thí nghiệm còn chưa hết, hắn chống hai tay lên ngực Lăng Sương Nhược, bàn tay nhỏ bé dò xét bên trong y phục của hắn, động thủ vì nam nhân trước mắt cởi áo tháo đai lưng, trên thực tế vạt áo khẽ động đã bị ngăn, khuôn ngực gầy hoàn mỹ lại hiện ra trước mắt Lăng Nguyệt Vụ…
Phanh!
Đột nhiên cửa phòng bị phá khai, Lăng Sương Nhược động tác nhanh hơn đem Lăng Nguyệt Vụ buông tại trên giường.
Nam tử quần áo toàn màu đen, thân hình mảnh mai tinh tế, gương mặt như yêu nghiệt lộ ra trong không khí, tức giận xông về hướng người trên giường, “Lăng Sương Nhược, ngươi tên hỗn đản này, vậy mà cũng không báo ta một tiếng, ngày mai đã muốn len lén trốn khỏi mắt ta, nếu ta không sớm phát hiện đến bây giờ còn bị người của Lăng Lạc cung các ngươi lừa gạt!”
Lăng Nguyệt Vụ bị Lăng Sương Nhược phóng ngã trên giường, miễn cưỡng ngồi dậy đem đầu dựa vào sau lưng Lăng Sương Nhược, bàn tay nhỏ bé từ phía sau Lăng Sương Nhược duỗi ra trước, đem y phục thắt lưng của người kia kéo lại cho đàng hoàng, hai mắt của Đồng Phượng do lửa giận biến thành lửa cháy bừng bừng, làm cho nhìn thấy không vừa mắt.
“Đồng Phượng, ngươi không biết nửa đêm đánh thức người khác là bất lễ sao? Ta trước đây dạy ngươi như thế nào?”
Lăng Sương Nhược hiện tại là một người chống hai người, phía trước là sư tử nổi giận, còn phía sau là tiểu con báo còn chưa tỉnh ngủ, bàn tay đưa về phía sau đem người kia kéo về trước, ôm vào trong ngực, như vậy thuận tiện hơn.
Lăng Nguyệt Vụ tựa ở trong lòng Lăng Sương Nhược chậm rãi nhắm mắt lại mở mắt, chúc đăng [*] bị Đồng Phượng châm lên, mặc dù sáng một chút nhưng vẫn ngủ được, hắn quả thật rất mệt, mang theo nụ cười thoả mãn nhợt nhạt, tựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược hấp thu ấm áp lúc nửa đêm.
“Ta, ta không phải sợ ngươi rời đi, Lăng Sương Nhược, vô luận như thế nào ta hiện tại sẽ không rời khỏi bên cạnh ngươi, dù sao ta và ngươi cũng không có võ công như nhau, ngươi phải phái người của Lăng Lạc cung bảo hộ ta!”
“Nhật Hồng giáo các ngươi không phải rất nhiều người tài sao, còn cần bên ta xuất thủ.”
“Đừng nhỏ mọn như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng có quan hệ không thể cho ai biết…”
“Đồng Phượng, tự tát vào miệng rửa sạch, ta không quan tâm ngươi không có võ công kiêm tàn phế.”
.
.
[*] Chúc đăng: loại đèn cổ xưa, thắp bằng dầu/nến, bên ngoài chùm một cái ***g làm bằng giấy.