CHƯƠNG BỐN MƯƠI BẢY.
.
.
Vẫn luôn lạnh lùng như ngày xưa, vẫn luôn hàn băng như ngày xưa, vẫn luôn làm cho cảm giác được vô tình như ngày xưa.
Đây là Lăng Lạc cung.
Không có treo đèn kết hoa, không có vui sướng, có cũng chỉ là kiến trúc vẫn duy trì nguyên dạng như trước, Lăng Lạc cung đương nhiên là đặt ở một địa thế có lợi, có lẽ nên nói là dễ thủ khó công.
Nơi lạnh lùng kia vì có Lăng Nặc tồn tại mới trở nên náo nhiệt, cũng mang đến cho người khác tiếng cười, đây là hắn bất đồng với khí tức lạnh lùng của cha, Triệu Địch còn có lần hoài nghi hắn rốt cuộc có phải là hài tử của Lăng Nguyệt Vụ hay không, đáng tiếc bề ngoài của bọn họ rất giống, rất khó nói bọn họ không phải phụ tử.
“Diệp thúc thúc, ngươi ở đây có thật nhiều thuốc, khi ta đi có thể đem một chút về nhà không?”
Khuôn mặt tươi cười hồn nhiên khả ái nâng lên, cùng với giọng nói trẻ con ngọt ngào giết người không đền mạng, lôi kéo góc áo của Diệp Hạ mà hỏi, còn không thì chớp chớp đôi mắt to ngập nước, bày ra hắn hiện tại có bao nhiêu chân thành muốn dược liệu sang quý của người khác.
“Đương nhiên có thể, tiểu Nặc Nặc muốn bao nhiêu đều có thể, nếu không ngươi sẽ nói với Đồng thúc thúc là Diệp thúc thúc ta keo kiệt a.”
Ôm lấy Lăng Nặc mới năm tuổi, Diệp Hạ nựng nựng cái mũi nhỏ khả ái của hắn, vì sao mỗi người đều thích nựng mũi của hắn, thật khó hiểu, nhưng có một chút chuyện là hắn hiểu, chỉ vào Đồng Phượng đang ưu nhã uống trà nói, “Diệp thúc thúc, ngươi nói sai rồi, hắn không phải thúc thúc của ta, ta chính là muốn dẫn hắn về nhà cho cha ta nhìn con dâu, cha nói phải tìm một con dâu đẹp mới có thể về nhà.”
“Phốc!”
Nam Cung Phó tuổi đã gần ba mươi bốn đang ngồi bên cạnh bàn đá chơi cờ với Tuyết Lộ, rất không khách khí phun một ngụm nước trà về phía người kia.
“Họ Nam Cung, ngươi muốn chết!”
Ống tay áo vung lên liền đem quân cờ đen trắng trên bàn quét về phía Nam Cung Phó, Nam Cung Phó sớm có dự liệu, thân thể một cái xoay người điểm chân xuống đất nhảy lên.
“Tuyết, ngươi muốn mưu sát thân phu a!”
“Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt, y phục của ta đều bị ngươi làm dơ.”
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý, ta chỉ là nghe tiểu Nặc Nặc nói thật sự là không thể tin nổi!” Vội vã hướng về phía người yêu khoát khoát tay, sau đó đi tới bên cạnh Tuyết Lộ, nâng ống tay áo giúp người kia lau đi kiệt tác của mình, đồng thời còn mang theo một tiếng cười gượng xấu hổ.
Mọi người ở đây đều cho hắn ánh mắt khinh miệt.
“Tuyết Lộ ca ca cũng thật xinh đẹp, có thể là nương tử của ta không?”
Lăng Nặc được Diệp Hạ ôm vào lòng mở miệng nói, mấy ngày nay giả vờ với bọn họ thành thục đến không thể thành thục hơn, một miệng gọi một người là thúc thúc, một miệng gọi một người là ca ca, làm cho nghe thật không thoải mái.
“Tốt a!”
“Không được!”
Tuyết Lộ cùng Nam Cung Phó trăm miệng một lời mà nói, tiểu Nặc nghe được không hiểu ra sao, chớp chớp đôi mắt to mong chờ nhìn bọn họ, “Vì sao không được, cha nói con dâu đẹp phải dẫn về nhà.”
“Tiểu Nặc Nặc, nương tử a, chỉ có thể có một, ngươi có, cái kia, Đồng Phượng… ca ca, lại không thể có Tuyết Lộ ca ca, có biết hay không, ta mời ngươi ăn hồ lô bọc đường được không?”
“Nam Cung thúc thúc ngươi lừa đảo, muốn dùng hồ lô bọc đường khi dễ người yếu đuối như ta, ta không ăn đồ ngọt, cha nói ăn nhiều sẽ sâu răng.”
Đối mặt với gương mặt nịnh nọt của Nam Cung Phó, tiểu Nặc tất nhiên là có vẻ mặt khinh bỉ, thấy Tuyết Lộ cùng với Diệp Hạ đều nở nụ cười, ngay cả Đồng Phượng ở bên uống trà cũng nâng lên khóe miệng.
“Các ngươi sâu răng là có ý gì?”
Nam Cung Phó vẻ mặt hiện ra biểu tình không cùng tiểu quỷ đầu kia tính toán, tuy rằng bị tiểu quỷ xem nhẹ còn bị cười nhạo rất không cam lòng, hắn cũng không tin những người khác đều biết cái gì là sâu răng.
Tuyết Lộ cùng Diệp Hạ bất đắc dĩ trừng mắt Nam Cung Phó, “Đương nhiên là theo nghĩa của mặt chữ, Nam Cung Phó ngươi tại sao càng sống càng ngu ngốc, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không biết.”
“Cái gì ngu ngốc, lẽ nào lúc trước các ngươi có nghe qua sâu răng hai chữ này?”
Tiểu Nặc vẻ mặt khó hiểu, gãi gãi gương mặt nhỏ nhắn của mình, “Diệp thúc thúc, sâu răng chính là sâu răng, các ngươi tại sao chưa từng nghe qua?”
Lăng Nặc mới nói ra miệng, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ xác thực chưa từng nghe qua sâu răng hai chữ, ngay cả Đồng Phượng thường ở bên ngoài cũng chưa từng nghe qua.
“Tiểu Nặc, có đói bụng không?”
Gặp tất cả mọi người không nói lời nào, Đồng Phượng bốc lên một khối hoa cao nhỏ hỏi Lăng Nặc vẫn còn đang trong lòng Diệp Hạ, tiểu quỷ nhìn thấy Đồng Phượng cười với mình đương nhiên hài lòng mà nhảy ra khỏi Diệp Hạ, sau đó leo lên trên đùi Đồng Phượng ăn bánh ngọt, chỉ cần là Đồng Phượng đút cho hắn, hắn sẽ ăn một chút, bởi vì những thứ đó đều là hắn thích ăn, nhiều ngày ở chung như vậy, Đồng Phượng đã sớm nhìn thấu tính tình của hắn.
“Tiểu Nặc, ăn nhiều như vậy cẩn thận biến thành đại mập mạp, giáo chủ sẽ bế ngươi đi không được.”
Hồng Trần hoàn toàn bởi vì sự xuất hiện của Lăng Nặc mà tính tình đại cải biến, đứng ở một bên mở miệng nói với Lăng Nặc đang ăn uống vui vẻ.
“Sẽ không, Hồng Trần là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh!”
“Cái gì không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, từ này không thể dùng loạn, phu tử của ngươi không dạy ngươi sao?”
“Ta không có dùng loạn, ngươi xem ta ăn điểm tâm, ngươi đố kỵ!”
Một lớn một nhỏ tranh chấp nghe vào trong tai mọi người đều cười lớn, trong một buổi chiều, thắng địa Dược trai của Lăng Lạc cung có được một bầu không khí ung dung tự do.
Sáu năm, cái gì cũng biến đổi, nhưng cũng có những thứ chưa từng biến.
Quan hệ của Đồng Phượng cùng ngũ đại môn chủ tự nhiên trở nên hòa hợp, Lăng Lạc cung vẫn duy trì nguyên dạng như trước, quá khứ đạm nhiên không còn tồn tại nữa, cũng không còn có người muốn đi tìm.
“Hồng Trần, ngươi cũng nhường cho tiểu Nặc đi.” Nâng tay áo lau miệng cho Lăng Nặc, Đồng Phượng đương nhiên luôn giúp cho hắn.
Tuyết Lộ, Nam Cung Phó, cùng Diệp Hạ đều nghĩ một màn trước mắt rất quen thuộc, thật lâu trước đây tựa hồ có một người nào đó cùng với một hài tử cũng đã từng làm động tác như vậy.
Bọn họ chỉ dám ở trong lòng ngẫm lại mà vẫn chưa nói ra miệng, điều này cũng là bọn họ ăn ý trong nhiều năm, cung chủ không nhớ rõ từng có một người hài tử tồn tại, bọn họ cũng sẽ không lắm miệng, sự tình chỉ có thể thuận theo tự nhiên, quên đi sinh ly tử biệt có lẽ sẽ không cảm thấy thống khổ.
Một trận lãnh khí tự nhiên đến, tiểu thân thể của Lăng Nặc co vào trong lòng Đồng Phượng, trời thu tới rồi, gió quả nhiên có chút lạnh, nhưng trận gió này là từ một người nào đó mà đến.
Như trước vẫn là dáng dấp đó, như trước vẫn là bạch y thắng tuyết, như trước vẫn là gương mặt mỹ lệ lạnh lùng, như trước vẫn là ngữ khí hàn như băng, bằng phẳng không chứa một tia ngữ điệu.
“Đồng Phượng.”
“Sư phụ!”
Đồng Phượng ôm Lăng Nặc đứng lên, đối mặt với sư phụ vẫn luôn hàn như băng, khí thế lạnh như sương mù, hắn luôn nghĩ trên người sư phụ thiếu hơi người.
“Cung chủ!”
“Cung chủ!”
“Cung chủ!”
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện của Lăng Sương Nhược, ở đây ngoại trừ mấy người bình thường hay tiếp xúc với Lăng Sương Nhược, chúng người hầu thân thể đều run, đợi sau khi Lăng Sương Nhược gật đầu, bọn họ hàng nối hàng rời khỏi Dược trai, cho dù thế nào mọi người ai cũng sợ cung chủ.
Lăng Nặc từ trong lòng Đồng Phượng ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn người nam nhân không biết cười giống như cha, bề ngoài na ná cha, nhưng so với cha cao to hơn, cha dường như gầy yếu hơn một chút, còn có, chính là người kia không chịu ôm hắn một cái a.
Cảm giác được Lăng Nặc truyền đến ánh mắt hiếu kỳ, Lăng Sương Nhược đem đường nhìn đặt trên người hắn, “Ngươi không sợ ta.”
Trong đầu tựa hồ cùng lúc hiện lên những lời này, không biết lúc nào hắn hình như cũng có nói qua như vậy đối với người khác, thế nhưng hắn trước đây có thích tiểu nam hài nào sao?
Lăng Nặc lắc đầu, “Vì sao phải sợ ngươi, xinh đẹp thúc thúc, ôm một cái!”
Lăng Nặc nâng lên khuôn mặt tươi cười khả ái hướng về phía Lăng Sương Nhược giơ ra hai tay.
Trên trán Đồng Phượng bắt đầu đổ mồ hôi, những người khác cũng như vậy, tại sao lại xuất hiện thêm một tiểu quỷ không sợ cung chủ, trước đây có một Lăng Nguyệt Vụ, hiện tại có một Lăng Nặc, hơn nữa bọn họ còn chết tiệt giống nhau như vậy, cùng cung chủ cũng có một chút tương tự.
Hẳn là bọn hắn hoa mắt, tất cả mọi người không dám suy nghĩ nhiều.
Lăng Nặc giơ lên hai tay cứng lại giữa không trung, Đồng Phượng vội vã mở miệng, “Xin lỗi, sư phụ, tiểu Nặc hắn còn nhỏ…”
“Phượng nương tử, ta không còn nhỏ, người ta đã năm tuổi.” Tiểu Nặc không khách khí cãi lại, ghét nhất bị người khác nói hắn còn nhỏ.
Lăng Sương Nhược vẫn chưa có bất luận biểu hiện gì, mọi người trên trán đổ mồ hôi lạnh, đương nhiên bao quát cả Đồng Phượng vẫn chưa nhìn ra tâm tình của Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược chậm rãi giơ lên hai tay hướng về phần dưới nách Lăng Nặc.
Đột nhiên một đạo bóng người hiện lên, bóng trắng chợt hiện tới chính giữa Lăng Sương Nhược cùng Đồng Phượng, Lăng Nặc đột nhiên bị cướp đi trong lòng Đồng Phượng.
Một thanh âm ôn nhu, nhàn nhạt, nhẹ nhàng thật dễ nghe chậm rãi vang lên, “Nặc nhi, nên về nhà.”