CHƯƠNG NĂM MƯƠI HAI.
.
.
Mộng quay về trăm nghìn đêm, hàng đêm kinh tâm, chỉ vì ác mộng liên tục, đạt được một chút yên lòng, rồi lại khó có thể bình ổn nội tâm kích động.
Ánh trăng giữa đêm, gió nhẹ phiêu nhiên, nhẹ nhàng thổi lên góc áo trên cơ thể gầy yếu. Lăng Nguyệt Vụ một mình ngồi trên mái nhà nhìn trăng khuyết trên bầu trời, hai người đã ngủ ở trong phòng cũng không phát hiện hắn lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Hai tay vòng quanh đầu gối, đầu hơi nâng lên, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mắt đẹp chớp động một chút ánh sao, chỉ tiếc không hề gợn sóng, nhưng ánh mắt bình thản cũng tiết lộ bí mật của hắn, bí mật ở nơi vắng lặng nhất trong đáy lòng, cũng là quá khứ mà Lăng Sương Nhược đã không còn nhớ rõ.
Nhớ cũng tốt, nhớ không ra cũng được, có thể trách ông trời tạo hóa trêu người sao, tốt hay xấu, cuối cùng mệnh cũng là do người.
Nhẹ nhàng thở ra một khẩu khí.
Đưa ra tay trái là ở lại, đưa ra tay phải là rời đi, trái phải đều là mệnh, vứt bỏ bên nào cũng không được, vẹn toàn đôi bên, có thể làm được sao?
Dường như, hắn đã tuyển chọn, sáu năm trước, hắn đã tuyển chọn rồi.
…
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ lòng bàn tay chậm rãi xoay đầu về phía sau, Đạm Viên nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt, cách Lăng Nguyệt Vụ một bước, trên mặt tuy rằng còn tính trẻ con, thế nhưng cũng bày ra một loại thành thục khác, thân chỉ cao hơn Lăng Nguyệt Vụ nửa cái đầu.
“Hắn.”
Lăng Nguyệt Vụ xoay đầu lại đi lên đường nhỏ trước mắt, Đạm Viên đi tới bên cạnh hắn, cũng bước bộ mà đi, tựa như hai người rãnh rỗi vừa mới ăn cơm xong đi tản bộ.
“Hắn sao? Khi ngươi thấy chẳng phải sẽ biết.”
Lời đối thoại giữa hai người cùng tuổi nhưng không hề có ăn ý cùng với khí tức thanh xuân, trong rừng ngoại trừ thường nghe được tiếng chim kêu, cũng chỉ có tiếng sàn sạt khi bọn họ giẫm lên mặt đất.
Gương mặt nho nhỏ hiện ra vẻ kiều mị, tướng mạo của Đạm Viên như một đứa bé, dọc theo đường đi đều dùng biểu tình chán ghét đối mặt Lăng Nguyệt Vụ, mà Lăng Nguyệt Vụ làm sao lại đi quan tâm những thứ ấy, hắn chỉ muốn nhanh lên một chút lấy được giải dược, sau đó trở lại Lăng Lạc cung, về phần người kia, hắn không xác định, cũng chỉ có sau khi gặp mặt mới biết dược, tất cả tùy theo tình huống mà định.
Lăng Nguyệt Vụ không hề hỏi một chút gì, chỉ cùng Đạm Viên đi là được.
Duy nhất có một điều hắn không rõ, ngay cả hắn cũng không biết võ công mà mình luyện là công phu của môn phái nào, vậy mà có người biết đó là ‘Huyết tàn’, thật buồn cười, có lẽ đây là một thứ mê hoặc, cũng là một ván cờ, chỉ có thể đi tìm hiểu mới biết rõ.
Đi một ngày đêm, rất nhanh mặt trời đã lặn tây sơn, đích đến chỉ còn cách bọn họ nửa ngày hành trình, Lăng Nguyệt Vụ rất sốt ruột, cho nên hắn không muốn dừng lại tiến độ, mà Đạm Viên lại khác, hắn không quen nhìn Lăng Nguyệt Vụ bình tĩnh như vậy, Lăng Nguyệt Vụ dường như không có ý định ở trước mặt hắn tỏ ra yếu kém, dù sao cũng phải nói, Đạm Viên kỳ thực chỉ là một tiểu hài tử, tiểu hài tử luôn luôn sẽ có lúc lộ ra tính trẻ con.
“Ngày hôm nay nghỉ ngơi ở đây.”
Đạm Viên đứng ở tại chỗ, thân thể hơi nghiêng dựa lên thân cây, mà Lăng Nguyệt Vụ đứng bên cạnh hắn cũng không có lên tiếng, nếu hắn nói không đi vậy không đi, Lăng Nguyệt Vụ không biết đường, cũng chỉ có thể nhờ vào Đạm Viên, ngẩng đầu nhìn bầu trời dần trở nên tối, sao bắc cực đang ở trên đỉnh đầu.
Đạm Viên nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ không có gì dị nghị về việc dừng lại, đương nhiên Lăng Nguyệt Vụ căn bản không có khả năng sẽ có dị nghị, Đạm Viên ngồi xếp bằng dưới đất, hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ.
Lăng Nguyệt Vụ lãnh đạm liếc mắt hắn, cũng ngồi xuống dựa vào thân cây cách Đạm Viên một thước, xung quanh ngoại trừ vắng vẻ cũng chỉ là vắng vẻ, không biết bọn họ duy trì tư thế này bao lâu mới có người mở miệng.
“Uy, ngươi có đói bụng không.”
Thanh âm có chút không rõ, nhưng Lăng Nguyệt Vụ lắng tai vẫn nghe thấy, hai mắt nhắm lại dưỡng thần chậm rãi mở ra, xuyên thấu qua ánh trăng rất nhỏ mà quan sát Đạm Viên.
Kỳ thực, hắn chỉ là một hài tử, mà mình lại là một đại nhân, một đại nhân thoạt nhìn cũng giống như hài tử.
Lăng Nguyệt Vụ đứng lên đi về hướng có tiếng nước, trên mặt Đạm Viên có vẻ khẩn trương, cũng theo đứng lên, nhưng hắn không có theo sau.
“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi không muốn giải dược sao? Nếu như ngươi chạy trốn cha ngươi sẽ chết.”
Bóng trắng biến mất trong màn đêm, Đạm Viên lúc này có chút mờ mịt, nghĩ rằng bản thân đã giết qua nhiều người như vậy, lúc này đã có chút sợ, sợ hãi cái gì, hắn không biết, chỉ biết cảm giác này giống như bị vứt bỏ.
Đạm Viên, hắn sinh ra trong một mùa hè nóng bức vô vị, tên chỉ có vậy mà thôi, đây là điều mà nam nhân đó nói cho hắn.
Tiếp tục lấy tư thế vừa nãy mà ngồi ở tại chỗ, chạy trốn thì cứ chạy đi, chỉ cần bảo vệ được tính mệnh, mới có thể tiếp tục được nửa đời sau của hắn.
Qua không bao lâu, một đạo bóng trắng thoáng hiện trước mắt Đạm Viên, Lăng Nguyệt Vụ trong tay cầm hai thứ thoạt nhìn giống như cá mới bắt được ở dưới sông, ống tay áo của hắn còn tích giọt nước, tóc tựa hồ cũng vì bắt cá mà trở nên ướt.
“Ngươi không chạy trốn.”
Có chút kinh ngạc.
Lăng Nguyệt Vụ không để ý tới hắn phát sinh nho nhỏ kinh ngạc, đem hai con cá đặt trên tay Đạm Viên, sau đó nhặt lấy rơm củi ở xung quanh, lợi dụng ưu thế của bản thân mà làm ra một ngọn lửa nhỏ, rồi dùng một loại thủ thuật làm ra một khung nướng cá, mà Đạm Viên giống như là cây cột đứng nhìn Lăng Nguyệt Vụ bận rộn.
Lăng Nguyệt Vụ trong tưởng tượng của hắn một điểm cũng không giống, hắn cho rằng, Lăng Nguyệt Vụ không có Lăng Sương Nhược, sinh hoạt chỉ là một phế nhân, kỹ xảo thành thạo không phải trong nửa ngày là có thể tập được, hành vi hiện tại của Lăng Nguyệt Vụ giống như là một thợ săn sinh hoạt ở dã ngoại trong thời gian dài.
Củi lửa phát ra những tiếng lách tách, khung cá phát ra nhàn nhạt hương cá nướng, tuy rằng không có hương liệu, thế nhưng hắn có thể làm ra vị đạo mà mọi người thường ăn, Đạm Viên không biết từ bao giờ đi tới bên cạnh đống lửa, ngồi nhìn chằm chằm cá nướng mà nuốt nước miếng.
Lăng Nguyệt Vụ chuyên tâm nướng cá quay đầu nhìn thoáng qua Đạm viên, sau đó cầm lấy một con đưa cho hắn.
Đi một ngày đêm, là người sẽ đói, đương nhiên, cũng bao quát cả Lăng Nguyệt Vụ bình thường giống như thần tiên.
Gặp Đạm Viên chỉ nhìn vào hắn, trên tay cũng không có động tĩnh, đơn giản đem cành cây cắm cá nướng trực tiếp đặt trên tay Đạm Viên, Lăng Nguyệt Vụ thả một chút hương cây cỏ tìm được xung quanh vào bụng cá rồi đem nướng, cá tự nhiên sẽ toả ra hương vị nhàn nhạt.
“Ăn.”
Hắn đối với Đạm Viên không có bất luận cái gì địch ý, cũng giống như đối đãi với hai vị huynh trưởng trong Lăng Lạc cung, hắn chỉ xem Đạm Viên là một hài tử, một hài tử bị đại nhân lợi dụng.
Trở về vị trí của mình, Lăng Nguyệt Vụ cầm lấy con cá còn lại, dùng tay ưu nhã bốc thịt cá lên ăn.
Đạm Viên không hiểu, một người phú gia công tử da mỏng thịt non làm thế nào lại biết rõ tri thức sinh tồn ở dã ngoại, nhưng nhìn dáng dấp ăn cá ưu nhã của Lăng Nguyệt Vụ, ăn cùng không ăn giãy giụa trong đầu hắn cũng ngừng lại.
Hắn ăn.
Lần đầu tiên, có người vì mình nướng cá, không hiểu sao có chút ấm lòng.
Lần đầu tiên, được một người nhìn như lạnh nhạt quan tâm, có lẽ là quan tâm theo ý khác, nội tâm tựa hồ cũng có được nho nhỏ thỏa mãn.
Lần đầu tiên, một người thiếu rất nhiều, đạt được một chút lấp đầy, người mất tình thương, luôn luôn dễ đạt được thỏa mãn.
Thế nhưng, Lăng Nguyệt Vụ vẫn là người đáng ghét, cũng là, người hắn vẫn ngưỡng mộ.
Có thể dùng hai chữ để hình dung loại tâm tình này —— đố kị.
“Ngươi làm ta chán ghét.”
Sau khi ăn xong, dùng tay áo chùi chùi miệng, Đạm Viên bình thản nhìn gương mặt trắng nõn của Lăng Nguyệt Vụ mà nói, gương mặt hắn dưới ánh lửa hiện ra nhàn nhạt hồng hào.
Lăng Nguyệt Vụ không tiếp lời, tự mình tìm một chỗ thoải mái để ngủ, người mệt mỏi sẽ cần nghỉ ngơi.
“Ta nói ta chán ghét ngươi.”
Đạm Viên ngồi xuống bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ lớn tiếng nói.
Lăng Nguyệt Vụ vẫn không phản ứng nghiêng người nằm.
“Ta hận ngươi.”
Đạm Viên ngồi ở bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ kéo kéo góc áo của hắn, ưu oán nói.
Hắn quả nhiên là một tiểu hài tử, Lăng Nguyệt Vụ chỉ có thể nghĩ như vậy, ngoài Sương ra hắn chưa bao giờ vì người bên ngoài có nhiều suy nghĩ.
Ngày thứ hai, khi Lăng Nguyệt Vụ tỉnh lại, liền nhìn thấy Đạm Viên cầm lấy góc áo của hắn mà ngủ say, tiểu hài tử luôn ngủ như vậy sao.
Chặng đường còn nửa ngày, rồi sau đó chờ hắn sẽ là gì.